Dung Đường dừng lại, sắc mặt bất giác lạnh xuống.
Song Phúc ngẩn người: "Thiếu gia?"
"Không sao. "Dung Đường buông mực huy châu trong tay xuống, đi vào phòng ngủ.
" Cái này là sao? Thiên đạo tự sửa ư?"Dung Đường hỏi. So với kiếp trước y phải đến phủ Đoan Ý trưởng công chúa cầu xin cứu nam chính ra khỏi lãnh cung, đời này Thịnh Thừa Lệ thẳng đến hai mươi chín tháng hai mới đi ra, đúng là hơi muộn.
Nhưng so với kiếp thứ nhất... Dung Đường nhớ rõ, lúc ấy đã qua tháng ba.
Lần này còn sớm hơn vài ngày.
Y nghĩ tới đây, không hiểu sao muốn cười: "Xem xem nếu ta không tiếp nhiệm vụ, thiên đạo sẽ cho nam chính cơ duyên nào đây?”
Hệ thống tra xét trạng thái của người khác cần hao phí năng lượng, nhưng đối với nam chính thì đó chỉ là vấn đề góc nhìn.
Não chủ vẫn còn ôm hy vọng với ký chủ, không có triệt để cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa hệ thống và nhân vật chính.
[Sinh bệnh nặng, sắp chết, Nguyệt Dung liều chết cầu đến thái y viện kinh động hoàng đế, lúc này mới thả ra.]
Nghe vậy, Dung Đường khẽ nhíu mày.
Thứ nhất, hai đời trước gã đều chưa từng trải qua căn bệnh này, y không biết đây là cơ duyên thiên đạo cho hay là hiệu ứng cánh bướm mang đến biến hóa.
Hai là vì Nguyệt Dung. Nguyệt Dung là nha hoàn thiếp thân của mẫu phi Ngũ hoàng tử từ Giang Nam theo tới kinh thành, Thịnh Thừa Lệ gọi bà là Nguyệt ma ma, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3605280/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.