Dung Đường ở ngõ Vĩnh An cọ cơm hơn nửa tháng, thẳng đến hai mươi chín tháng hai, y mới nói với Túc Hoài Cảnh vài ngày tới sẽ không đến.
Túc Hoài Cảnh lúc ấy không có biểu tình gì, chỉ rót cho y một chén trà, sau đó hỏi vì sao, Dung Đường nói: "Mẫu thân muốn dẫn nữ quyến trong nhà đi bái Phật, đến lúc đó sẽ ở trong chùa một thời gian."
" Sao Đường Đường ca ca cũng đi?"Túc Hoài Cảnh nghiêng đầu, rất là nghi hoặc.
Dung Đường thầm nghĩ đây không phải là cho ngươi thời gian sao, nếu không ngày nào ta cũng chạy tới chỗ ngươi, ngươi lấy đâu ra thời gian liên lạc với cấp dưới bố trí kế hoạch?
Nhưng suy cho cùng cũng có lý do chính đáng, Dung Đường nói: "Ta bị bệnh đã nhiều năm, đầu xuân năm nay mới dần dần khá hơn một chút, mẫu thân nói là Phật tổ phù hộ, muốn dẫn ta đi làm lễ tạ thần."
Lúc này Túc Hoài Cảnh mới không truy cứu nguyên nhân nữa, chỉ là tâm tình cả buổi chiều vẫn luôn chìm xuống, Dung Đường âm thầm nói với hệ thống, không hổ hắn là đại nhân vật phản diện tương lai, nhập vai rất nhanh, diễn xuất có thể cầm luôn tượng vàng Oscar.
Ngày đó Dung Đường đợi đến khi trời sắp tối mới đi, trước khi lên xe ngựa Túc Hoài Cảnh đưa cho y một bình trà nhỏ, Dung Đường mở nắp ra ngửi ngửi, vẻ mặt vui mừng: "Ngươi chịu cho ta rồi à?"
Túc Hoài Cảnh nói: "Không thể tham nhiều, mỗi ngày uống nhiều nhất một chung, ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3605279/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.