Vừa bước chân ra khỏi toà nhà, chị Tâm đã vội vã chạy tới bên cạnh Ngọc Nhi: "Em chạy đi đâu vậy, làm chị lo muốn chết. Em lên đấy sao?" Ngọc Nhi cúi đầu không nói gì, cứ thế đi về phía trước. Không phải cô đang khóc, cũng không phải mắt cô ửng đỏ hay gì, chỉ là cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng ở trên cao kia, không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan tới anh nữa. Đơn giản chỉ là cô muốn quên anh, coi anh như người bạn lâu ngày không gặp.
"Ngọc Nhi." Chợt, tiếng gọi kéo cô thoát khỏi những suy nghĩ đang bủa vây lấy mình. Cô ngẩng đầu lên và quay người về phía có giọng nói phát ra. Cô nhìn thấy anh. Chưa kịp định thần thì anh đã chạy vội tới bên cạnh cô thở gấp nói: "Em có rảnh không? Có thể đi cùng anh chứ?" Rõ ràng lúc này Ngọc Nhi vẫn chưa hết hoảng hốt cùng bất ngờ với sự xuất hiện của anh. Cô những tưởng rằng anh sẽ ở lại an ủi Minh Anh, trấn an đứa con nhỏ, dìu họ lên xe cứu thương chứ? Sao anh lại ở đây?
Minh Toàn đưa mắt nhìn thoáng qua chị Tâm ở bên cạnh rồi gật nhẹ đầu xem như chào hỏi. Chị Tâm ngờ vực nhìn anh rồi lại nhìn Ngọc Nhi đang đứng thất thần không nói câu nào. Quan sát một lúc thì có vẻ chị đã nhận ra điều gì đó. Có lẽ chàng trai này chính là người mà suốt bao năm Ngọc Nhi chưa từng quên. Thảo nào con bé vẫn luôn trầm mặc từ khi bước ra khỏi toà nhà, hoá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-noi-ay-co-anh/2900565/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.