Chương trước
Chương sau
Ăn xong bữa sáng và dùng khăn giấy lau miệng, Thụy An nói: "Tôi no rồi."

Sở Dư Ôn nhìn trên bàn còn thừa rất nhiều đồ ăn: "Có muốn ăn thêm không?"

Thụy An lắc đầu, lại quyến luyến nhìn thức ăn trên bàn, lộ ra vẻ mặt muốn nói: "Tuy rằng còn muốn ăn, nhưng tôi quả thật no rồi."

Sở Dư Ôn bảo người hầu dọn bữa sáng, mang theo Thụy An ra ngoài đến chỗ đăng ký kết hôn.

Dinh thự Nguyên soái rất rộng, từ phòng ăn ở tầng bốn đến phòng khách ở tầng một phải đi qua một cầu thang xoắn ốc dài. Yến Vi Lương ngày hôm qua lúc đi lên không chú ý, hôm nay mới phát hiện tay vịn màu đỏ thẫm của cầu thang cũng có chỗ độc đáo. Trên các trụ thang đều có một bình tượng thú ngồi xổm, theo thứ tự là Tù Ngưu, Nhai Xế, Trào Phong, Bồ Lao, Toan Nghê, Bí Hí, Bệ Ngạn, Bá Hạ, Xi Vẫn.(*)

Long sinh cửu tử.(**)

(**Long sinh cửu tử: Rồng sinh chín người con)

Kiểu trang trí mang nét duyên dáng phương Đông độc đáo khiến Yến Vi Lương có một loại cảm giác thân thiết nhàn nhạt. Nhưng khi nghĩ đến thứ này được đặt trong Dinh thự Nguyên soái, cảm giác này nhanh chóng lắng xuống.

Đế quốc bắt đầu từ sự thống nhất toàn cầu. Ngày nay hầu hết mọi người đều là con lai, đừng nói kết hôn với người nước ngoài, cho dù kết hôn với người ngoài hành tinh cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì - đương nhiên hiện tại đã không còn khái niệm "người nước ngoài". Cả thế giới đều là đế quốc.

Vì vậy, con người ngày nay mang trong mình dòng máu của nhiều dân tộc, thậm chí là nhiều chủng tộc. Trong bối cảnh hội nhập văn hóa như vậy, văn minh các tộc cổ xưa rất khó có thể được bảo tồn và đã chôn vùi trong dòng sông lịch sử.

Nhưng vẫn có những ngoại lệ.

Hoàng gia ngày nay và những quý tộc đầu tiên đều thuộc dòng dõi Trung Quốc, điều này khiến nền văn minh Trung Quốc trường tồn. Quý tộc sau đó cũng bắt đầu kết hôn với thế lực mới nổi, có con lai tóc vàng mắt xanh. Chỉ có hoàng gia đời trước không kết hôn với người nước ngoài, chỉ kết hôn với những phụ nữ quý tộc thuần huyết để duy trì huyết thống thuần túy.

Cho tới nay, hoàng tộc Yến thị là tộc duy nhất còn giữ lại tóc đen mắt đen, khuôn mặt phương đông.

Nó cũng là biểu tượng của địa vị hoàng gia.

Nhưng từ một mức độ nào đó mà nói, loại bảo thủ tự phong này dẫn đến tứ cố vô thân, không hẳn không phải là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự suy tàn của hoàng gia.

Xét theo họ của Sở Dư Ôn, anh cũng là hậu duệ của một quý tộc phương Đông nào đó. Màu tóc đen, ngũ quan là người phương đông ôn nhu tuấn mỹ, chỉ có một đôi mắt vàng sậm sắc bén, chứng tỏ tổ tiên của anh có dòng máu ngoại tộc.

Kể từ khi hoàng gia suy tàn và sự nổi lên của tầng lớp giàu có mới, phong cách Trung Hoa từng được ca ngợi nay lại bị xì mũi coi thường. Dưới tay Sở Dư Ôn có một nhóm lớn thuộc hạ thiên về huyết mạch Tây Âu, yêu thích phong cách cổ điển châu Âu. Nhưng trong biệt thự của Nguyên soái chứa đầy yếu tố Trung Quốc. Bao gồm cả những bài thơ cổ Trung Quốc từ thời xa xôi trên kệ sách của mình.

Có nên nói Sở Dư Ôn thích sự cổ xưa không?

Nhưng hắn cũng là người sáng tạo nhất.

Vị nguyên soái dốc sức lật đổ hoàng quyền, cũng là người hoàng gia và các quý tộc muốn diệt trừ nhất.

Cánh cửa vẫn như cũ, hôm qua Yến Vi Lương sau khi qua nhiều cuộc kiểm tra rồi lẻn vào, hôm nay cậu quang minh chính đại đi ra ngoài. Chỉ trong một ngày, thân phận khác nhau một trời một vực.

Người hầu khom người mở cửa, cung kính mời hai người ra ngoài.

Trước cửa đã có một chiếc xe đỗ sẵn. Thân xe màu bạc trơn nhẵn, không có bánh xe, lơ lửng trên không trung, thậm chí có thể bay chỉ với 1 thao tác. Không cần người lái xe, chỉ cần nhập điểm đến và hệ thống sẽ tự động lập lộ trình tốt nhất và tự động lái xe, đồng thời tránh mọi vật cản trên đường.

Đây là phương tiện di chuyển phổ biến nhất ở khu Thượng Tam: xe bay tự động lái.

Phương tiện giao thông này có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi ở đây, nhưng những người ở khu Trung Tam trở xuống có thể chưa bao giờ nhìn thấy nó trong đời.

Sự khác biệt giữa khu Thượng Tam và Trung Tam là một cánh cổng mà người nghèo khổ dù cố gắng cả đời cũng không thể vượt qua. Người dân khu Trung Tam vẫn sử dụng loại xe thô sơ để đi lại, trong khi những người ở khu Hạ Tam thậm chí có thể không có phương tiện đi lại.

Khoảng cách giàu nghèo vĩnh viễn tồn tại, giai cấp vĩnh viễn khó có thể vượt qua. Hàng ngàn năm trước, có người đi nghỉ mát bằng máy bay tư nhân, lái những chiếc Porsche đi chơi và lái Maseratis đi dự hội; Có người đạp xe đạp, đón xe buýt, chen chúc trên tàu điện ngầm, bận rộn đi làm.

Mà ở thời đại tinh tế, mọi người ở khu Thượng Tam ngồi cơ giáp, ngồi phi thuyền ngao du vũ trụ, rong chơi trong biển sao. Ở những nơi khác, bọn họ bị hạn chế ở trong khu vực của mình, không được bước ra dù chỉ một bước.

Đế quốc như vậy, là Tam hoàng tử muốn thay đổi, cũng là nguyên soái muốn lật đổ.

Nghiêm túc mà nói bọn họ kỳ thật có thể không phải là kẻ thù, nhưng dựa trên thân phận của nhau, bọn họ càng không có khả năng trở thành bạn bè hơn.

"Lên xe đi." Sở Dư Ôn mỉm cười nói với cậu, giọng điệu rất ôn hòa, nhưng cũng không có ý định lên xe trước rồi nắm tay cậu.

Yến Vi Lương đáy lòng khinh miệt.

Nhanh như vậy đã bắt đầu thăm dò sao?

Cửa của xe tự lái lơ lửng ở phía trước, khi không mở ra sẽ ăn khớp hoàn hảo với thân xe, mặt ngoài bóng loáng bằng phẳng làm cho người ta hoàn toàn nhìn không ra nơi này có một cánh cửa.

Mà phía sau xe tự lái đang lơ lửng ngược lại có một hình dáng rất rõ ràng giống như cánh cửa. Nhưng đó không phải là cửa, chúng dùng để mở các cánh cơ khí sau khi xe tự lái bay.

Hiện tại, cửa trước chân chính của chiếc xe này không mở, cửa sau lại mở, tối om, đó là nơi cất giấu cánh cơ khí. Nếu chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc xe bay, chỉ sợ sẽ thật cho rằng nơi này mới là cửa vào.

Mà trên tư liệu thân phận của Thụy An viết, cậu từ nhỏ lớn lên ở quận 4 khu Trung Tam. Gần đây, phó quan đến Quận 4 nhận thấy cậu có dung mạo ưu tú nên trực tiếp đưa người đến Quận 1 để "tặng" cho nguyên soái.

Chắc hẳn cậu chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc xe bay tự động lái.

Có thể tưởng tượng được, Yến Vi Lương nếu là hỏi một câu: "Nhưng cửa không phải không mở sao?", hoặc là tự giác đi tới trước cửa trước được giấu rất kín kia, liền trực tiếp lộ tẩy.

Đối với một người đã quen sống ở quận 1 khu Thượng Tam, xe bay tự động lái thực sự là một phương tiện đi lại thông thường. Ai có thể để ý đến một chi tiết như vậy? Con người rất dễ dàng làm ra động tác lên xe theo thói quen, đây là bản năng.

Mà điều này vô hình trung bại lộ chính mình.

Sở Dư Ôn nhìn như lịch sự nhường nhịn, lại là một lần thăm dò không dấu vết.

Nhưng làm sao Yến Vi Lương có thể bị lừa bởi mánh khóe nhỏ này?

Thụy An không hề hay biết, không chút do dự bước lên cửa sau.

Đôi cánh cơ khí ở cửa sau có thể dễ dàng bóp nát cổ một omega yếu đuối.

Cậu không hề ngần ngại.

Ngay lúc cậu chuẩn bị bước vào cửa sau, cậu bị một bàn tay kéo trở lại, toàn thân được bao bọc trong một vòng tay ấm áp.

"Thụy An, em vào nhầm chỗ rồi." Sở Dư Ôn xin lỗi, "Tôi quên mất cửa xe còn chưa mở, cửa vào ở bên kia."

Thụy An ngạc nhiên nhìn cửa trước đột nhiên mở ra, lắp bắp nói:: "Thì ra... ở đây cũng có cửa xe."

"Đây là cửa xe duy nhất." Sở Dư Ôn sửa lại, "Cánh cửa em đi không phải là cửa ra vào, mà là cửa sổ cánh, người vào sẽ rất nguy hiểm, lần sau cẩn thận."

Thật là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng.

Thật giống như đem người tính kế đi vào không phải là hắn vậy.

Mặt Thụy An đỏ bừng vì xấu hổ: "Hình như tôi đã làm điều gì ngu ngốc."

"Không sao, đây là lần đầu tiên em đi, sau này quen thuộc là tốt rồi. "Sở Dư Ôn lần này dắt Thụy An lên xe.

Thụy An bước vào trong xe, ngồi xuống quan sát xung quanh. Một giọng nói máy móc đều đều vang lên từ chiếc xe treo: " Xin chào, hoan nghênh đến với xe tự lái số 7, xin vui lòng cho biết điểm đến của bạn."

"Phòng đăng ký kết hôn." Sở Dư Ôn ra lệnh.

Giọng nói máy móc ngừng nói, toàn bộ thân xe lập tức chuyển động. Thụy An ngay cả thân thể cũng không nghiêng nửa phần, quả thực như giẫm trên đất bằng.

Nếu không phải cảnh sắc bên ngoài thay đổi, thậm chí cũng không phát hiện ra xe đang di chuyển.

Thụy An tò mò quan sát bên trong xe. Thân xe nhìn từ bên ngoài thuần màu bạc, nhưng từ bên trong có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài. Xe chạy êm ru, bên ngoài một mảnh phồn hoa..

Trên đường khắp nơi đều là xe bay không ngừng lui tới, không có ai điều khiển nhưng tất cả đều có trật tự và sẽ không va chạm vào nhau. Thỉnh thoảng, một con Pegasus có cánh hoặc một con chim ưng vàng bay ngang qua trên bầu trời, tất cả đều là thú cưng được thuần hóa của những người giàu có.

Người qua đường ai cũng ăn mặc bảnh bao, dung mạo xinh đẹp, ở bên đường chuyện trò vui vẻ. Khác hẳn sự tầm thường của khu Trung Tam không bao giờ có hy vọng.

Thụy An đặt tay lên cửa kính, ánh mắt lộ ra vẻ thán phục: "Oa......"

Cái loại biểu tình khi được "mở mang kiến thức" này hồn nhiên không giống giả vờ.

Sở Dư Ôn hỏi: "Lần đầu tiên gặp?"

"Ừ." Thụy An liên tục gật đầu, "Quận 1 quả thực rất khác với nơi tôi ở. Chỗ của chúng tôi rất, rất..." Cậu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói ra một từ, "nghèo nàn."

Nghèo nàn, thậm chí cằn cỗi. Đây là tình hình ở khu Trung Tam.

Khu Hạ Tam được gọi là hoang tàn, thậm chí vô lý.

Quận 10 ít người biết vì không có nhiều người đến đó. Yến Vi Lương thì không.

Để thể nghiệm và quan sát dân tình, cậu đã từng đích tới khu Trung Tam và khu Hạ Tam, chứng kiến ​​hoàn cảnh khủng khiếp ở đó cũng như những người dân đang cố gắng vùng vẫy trong vũng bùn để sống sót. Trở lại đế đô phồn hoa, nhìn thấy các vương công đại thần xa xỉ cực kỳ, ngay cả chính cậu cũng sinh ra mê mang cùng chán ghét trong nháy mắt.

Đế quốc như vậy, dựa vào cái gì để cho binh lính phải phục vụ bằng máu của mình? Tại sao các anh hùng phải bảo vệ một nhóm người như vậy bằng mạng sống của mình?

Hoàng gia và quý tộc, căn bản là không cần thiết phải tồn tại.

Trong nháy mắt Yến Vi Lương thậm chí rất hiểu ý nghĩ của Sở Dư Ôn, cậu còn nghĩ, quên đi, cứ để như vậy đi. Đem đế quốc giao cho Sở Dư Ôn, hắn nhất định có thể làm cho thế giới trở thành một nơi tốt đẹp hơn.

Nhưng rất nhiều lúc, cậu một mình ở trong tàng thư các hoàng cung lật từng trang "Yến thị truyện ký", vinh quang quá khứ của Yến gia nhảy ra từng dòng, cậu liền sinh ra một cỗ không cam lòng.

Tổ tiên của Yến gia từng thống nhất thế giới ở nơi tận cùng trái đất, trở thành thủ lĩnh của nhân loại, đánh bại cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh. Đổi tên Trái đất mới thành sao Tinh Lam, mở một kỷ nguyên mới.

Bọn họ từng điều khiển cơ giáp, mở mang bờ cõi, cắm cờ có chữ "Yến" trên từng tinh cầu.

Mỗi người trong số họ đều dũng cảm và không sợ chết, đam mê và có trách nhiệm, chiến công của họ được ghi vào sử sách, từng câu từng chữ đều tràn đầy vinh quang. Cậu tự hào vì đã mang trong mình dòng máu của họ.

Con cháu của họ không nên như thế này.

Không nên uất ức rời đi như thế.

Yến gia đời này chỉ chỉ có một Yến Vi Lương. Cậu có nhiều anh em mỗi ngày sa vào hưởng lạc, chế giễu nỗ lực của cậu là ngu dốt. Thái tử ca ca vô tài vô đức lại ghen tị thành tính, luôn muốn loại bỏ đứa em ưu tú này. Hoàng đế lại càng đại diện cho sự ngu ngốc vô năng khi nhìn thấy Sở Dư Ôn có thực quyền.

Chẳng trách Sở Dư Ôn từng nói: "Đương kim hoàng thất, cũng chỉ có một Yến Vi Lương được coi là trong sạch, xứng đáng làm đối thủ của ta. Những thứ khác đừng so sánh với ta, cũng đừng so sánh với hắn."

Đó hoàn toàn là một sự nhục nhã.

"Thụy An." Sở Dư Ôn nhẹ nhàng gọi cậu.

"Hả?" Yến Vi Lương ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng.

Sở Dư Ôn nói: "Chúng ta tới rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.