Chương trước
Chương sau
Trong xã hội ngày nay, alpha chiếm 20%, beta chiếm 70% và omega chiếm 10%. Hàng trăm năm trước, alpha thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, chiếm vị trí người cai trị, đồng thời được hưởng quyền sở hữu tài nguyên omega – vì vậy, vào thời điểm đó, omega tuy hiếm về số lượng nhưng lại có tỷ lệ sinh sản cực cao và có thể sinh ra những thế hệ tương lai tuyệt vời, là một loại tài nguyên, không khác gì các mặt hàng như tiền xu và khoáng sản.

Omega không có nhân quyền và chỉ là công cụ sinh sản có thể được mua bán trao đổi. Bọn họ không cần làm việc, càng không có quyền lựa chọn phối ngẫu, mục đích sống của họ là sinh con cho alpha.

Khi đến độ tuổi được chỉ định, bọn họ sẽ được yêu cầu đến bộ phận gen để được ghép và chỉ định cho alpha phù hợp nhất. Cho dù không muốn đi thì người của bộ phận gen cũng sẽ tới cưỡng chế để ngươi chấp hành.

Bởi vì "tài nguyên có hạn", có thể sẽ xuất hiện tình cảnh hai alpha vì tranh đoạt một omega mà đánh nhau, nhưng điều này không có nghĩa là địa vị của omega đó cao.

AO ghép đôi, BB nội bộ tiêu hóa, dường như đã trở thành luật bất thành văn. Bởi vì những beta tầm thường không có vốn để cạnh tranh với những alpha. Beta và omega bình dân là bạn thân thuở nhỏ, nhưng khi họ lớn lên, omega buộc phải kết đôi và trở thành công cụ sinh sản cho alpha. Những bi kịch như vậy thường xảy ra trong thời đại đó.

Cục diện như vậy kéo dài đến hai trăm năm trước và bị hoàng tộc Yến thị phá vỡ nó vào khi đó.

Vị hoàng đế bệ hạ kia là một alpha, nhưng lại đưa ra phong trào bình đẳng về omega, ông cả đời yêu và tôn trọng hoàng hậu omega của mình, cũng hy vọng có thể thay đổi cảnh ngộ của tất cả omega khác.

Không cần phải nói thêm về độ khó của quá trình, nhưng kết quả cuối cùng rất tốt. Từ sau cuộc cải cách đó, omega không còn bị ép phải kết hôn ngay khi đến tuổi, mọi người có thể tự do yêu đương, tất nhiên, những người sẵn sàng chấp nhận kết hôn cũng có thể đến ngân hàng gen - lần này là hoàn toàn tự nguyện.

Omega có thể rời khỏi nhà và tham gia vào những công việc ít rủi ro hơn, địa vị xã hội tăng lên rất nhiều. Mà tất cả công lao này, đều quy về vị tổ tiên Yến gia kia.

Yến thị hoàng tộc, đã từng là một gia tộc đáng để người ta tôn kính như vậy.

Khoảng cách giữa ba giới tính chính vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay, nhưng đã không còn rõ ràng như vậy - hiện nay sự khác biệt giữa ba khu vực mới là lớn nhất.

Alpha là người lãnh đạo trời sinh, beta đều là những người ưu tú, là trụ cột vững vàng ở các ngành nghề, còn omega thì xinh đẹp mà trân quý, nếu xuất thân quý tộc, ở khu Thượng Tam sẽ là người người săn đón.

Mọi người còn câu nệ với AO phối, BB phối với nhau. Chỉ cần thích, coi như là AB phối, BO phối với nhau cũng là một chuyện hết sức bình thường.

Nhưng Yến Vi Lương vẫn có thể xác định rằng ngay cả sau khi cải cách và mở cửa luật hôn nhân, chưa bao giờ có chuyện AA phối hay OO phối với nhau.

Cậu cùng Sở Dư Ôn đều là alpha, nếu thật sự đăng ký kết hôn, có thể tạo ra tiền lệ trước nay chưa từng có và có lẽ sẽ được ghi vào sử sách.

Đây là điều hoàn toàn chưa từng có.

Hóa ra, ý tưởng của cậu là dư thừa. Bởi vì cậu hiện tại trong mắt người ngoài chỉ là một omega, nếu cuộc hôn nhân này có gì đáng kinh ngạc thì đó chính là thân phận của Sở Dư Ôn.

Nguyên soái kết hôn, đây thực sự là một sự kiện lớn.



Phòng đăng ký kết hôn mỗi ngày đều có người đến người đi, có người kết hôn, có người ly hôn. Tình yêu tốt đẹp nhất và tình yêu tồi tệ nhất đều bắt đầu hoặc kết thúc trong căn phòng nhỏ bé bình thường này.

Với địa vị của Sở Dư Ôn, hắn đương nhiên không cần xếp hàng, thậm chí không cần đi qua đại sảnh. Trưởng phòng đăng ký đích thân đi tới cửa VIP chào đón, cúi đầu cung kính nói: "Nguyên soái đại nhân."

Anh ta ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại trên người Thụy An, rất nhanh dời đi: "Vị này chính là phu nhân nguyên soái sao? Mời hai vị đi theo tôi."

Hiển nhiên là trước đó đã chào hỏi, trưởng phòng cũng không có biểu hiện quá bất ngờ, thậm chí không có liếc mắt nhìn Thụy An một cái.

Mặc dù trong lòng tò mò muốn chết, nhưng thê tử của nguyên soái đại nhân, hắn nào dám nhìn nhiều?

Chỉ cần nhìn thoáng qua sống mũi thanh tú và đôi môi hồng đào cũng có thể thấy omega này xinh đẹp đến nhường nào.

Nguyên soái đại nhân anh tuấn nhất đế quốc chắc chắn sẽ có omega xinh đẹp nhất đế quốc.

Đăng ký kết hôn là việc cần phải thận trọng, cả đời một người sẽ bị trói buộc với một người khác. Nói nhẹ cũng rất nhẹ, một tờ giấy mỏng manh, phân lượng nhẹ nhàng, xé một cái là rách.

Chỉ cần hai người chụp ảnh chung, điền thông tin thân phận, ký tên. Một khi giấy chứng nhận kết hôn được cấp là xong, coi như kết thúc, hiệu suất rất nhanh.

Trong lòng Yến Vi Lương không hề dao động.

Mặc dù Thụy An trong quá trình chụp ảnh, điền, ký tên, đem biểu tình thấp thỏm, ngượng ngùng, do dự đều làm đủ, nhưng bản thân Yến Vi Lương chỉ thấy điều đó thật buồn cười.

Một khuôn mặt giả được sử dụng để chụp ảnh, một danh tính giả được sử dụng để điền thông tin và một tên giả được sử dụng để ký.

Bao gồm cả hai người cười đến hạnh phúc ngọt ngào trong ảnh, cũng đều là dối trá.

"Ngày mai công bố tin tức trên mạng, tuyên bố tin tức kết hôn của ta." Sở Dư Ôn ra lệnh cho cấp dưới sau khi bước ra khỏi phòng đăng ký kết hôn.

Thụy An hơi giật mình: "Ngài..."

"Tôi sẽ không tiết lộ thân phận của em, đây là để bảo vệ em." Sở Dư Ôn thần sắc ôn hòa nhìn cậu, "Nhưng tôi cũng sẽ không giấu diếm chuyện tôi đã kết hôn, đây là tôn trọng em."

Vậy sao?

Xác định không phải muốn mượn chuyện này thử tìm ra, "Thụy An" là ai sai khiến sao?

Nếu như cậu thật sự là nằm vùng được người ta phái tới, tin tức này vừa tuyên bố ra ngoài, người đứng sau màn sẽ ngồi không yên.

Yến Vi Lương tin lời nói dối của Sở Dư Ôn.

Thụy An lộ ra vẻ mặt cảm động: "Ngài đối với tôi thật sự là quá tốt."

"Chúng ta trở về thôi." Sở Dư Ôn vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.

Khi lên chiếc xe bay tự động lái, Sở Dư Ôn không nói địa chỉ của "Dinh thự Nguyên soái", mà nói: "Lưu Tinh hoa viên*."

(*Lưu Tinh hoa viên: vườn sao băng)

Thụy An nghi hoặc: "Hả?"

"Vừa rồi tôi thấy hình như em rất thích phong cảnh khu Thượng Tam." Sở Dư Ôn mỉm cười với cậu, "Tôi dẫn em đi tham quan một vòng."



Thụy An vui vẻ gật gật đầu, trong mắt không giấu được sự phấn khích.

Sở Dư Ôn quả thật dẫn cậu đi khắp nơi thưởng thức phong cảnh khu Thượng Tam. Điểm dừng chân đầu tiên của họ là Vườn Sao Băng, nơi từng có rất nhiều ngôi sao rơi xuống. Trước đây rất lâu, thiên thạch va chạm với Trái Đất là tai nạn rất lớn, nhưng hiện tại cũng không khác gì cơn mưa bình thường.

Chỉ là mưa sao băng mà thôi.

Có một số thiên thạch mang theo vật chất đặc biệt thuộc về hành tinh khác. Một số có mùi như mùi quế thoang thoảng, một số phát ra ánh sáng tuyệt đẹp vào ban đêm, một số có hình thù kỳ lạ, giống như được chạm trổ... Mọi người tập hợp những ngôi sao rơi xuống này lại với nhau, gọi là Lưu Tinh Hoa Viên.

Những viên đá tuyệt đẹp này chỉ có thể nhìn thấy ở khu Thượng Tam.

Khu vực Trung Tam đều là đá bình thường, khu vực Hạ Tam gần như là một đống đổ nát. Họ không bao giờ có thể tìm được một hòn đá đẹp như kia.

"Mẹ tôi từng nói với tôi rằng nếu ước nguyện với ngôi sao băng thì điều ước sẽ thành sự thực." Thụy An tò mò hỏi Sở Dư Ôn, "Đây là sự thật sao?"

Sao có thể là thật chứ? Chỉ là những người không nhìn thấy sao băng ở khu Trung Tam vì an ủi mình mà bịa ra lời nói dối xinh đẹp mà thôi. Người ở khu Thượng Tam đều biết, những viên đá này đẹp thì đẹp, nhưng cũng chỉ là viên đá mà thôi.

Vườn sao băng sẽ chỉ có khách mới mỗi khi có viên đá mới, lúc bình thường người ta thậm chí còn lười liếc mắt một cái.

Những ngôi sao mà bọn họ khinh thường đều là những ngôi sao mà mọi người dưới khu Trung Tam không thể với tới.

Sở Dư Ôn gật đầu: "Đúng vậy."

Thụy An lập tức nhắm mắt lại, chắp tay thành kính: "Vậy thì tôi hy vọng cuộc sống của hàng xóm tôi sẽ khá hơn."

Thân phận của Thụy An là cha mẹ mất sớm và cậu được hàng xóm nuôi dưỡng - tất nhiên, những người được gọi là hàng xóm này đều bị Yến Vi Lương dùng tinh thần lực cường đại cấy vào trí nhớ, lầm tưởng mình thật sự đã giúp đỡ một cậu bé tên là Thụy An.

Sở Dư Ôn nhìn thiếu niên thành kính không nói gì, bình tĩnh sử dụng bộ não quang học trên cổ tay để truyền đạt chỉ thị cho cấp dưới – cung cấp một số vật chất cho hàng xóm của Thụy An ở quận 4.

Sao băng không thể thỏa mãn nguyện vọng của tiểu tử kia, hắn có thể.

Thụy An mở mắt ra: "Tôi đã ước nguyện!" Đôi mắt của cậu lóe lên, sáng ngời như những vì sao.

Những ngôi sao không bao giờ rơi.

Sở Dư Ôn khẽ mỉm cười: "Điều đó sẽ thành hiện thực." Nhất định.

Hắn không nói tiếp theo sẽ đi đâu, bật chế độ ngẫu nhiên và chiếc xe tự động lái bắt đầu lái xe không mục đích. Tại bất kỳ điểm dừng ngẫu nhiên nào, Sở Dư Ôn sẽ giải thích chi tiết về địa điểm đó cho Thụy An.

Thụy An đã nhìn thấy rất nhiều thứ trong một ngày. Ví dụ như trong vườn bách thú Tinh Tế có rất nhiều động vật kỳ lạ, thực vật trong vườn thực vật Sinh Mệnh thật sự có thể di chuyển, và những bức tượng ở Quảng trường Thời đại là những anh hùng của các thời đại... Mỗi khi đến một nơi, Sở Dư Ôn đều kiên nhẫn kể cho cậu nghe chuyện xưa thuộc về nơi này, còn Thụy An chăm chú lắng nghe câu chuyện, thỉnh thoảng lại lộ ra biểu tình thán phục.

"Muốn lên trời nhìn một chút không?" Sở Dư Ôn chú ý tới khát khao của Thụy An đối với xe tự lái khi phi hành trên trời.

"Tất nhiên rồi!" Thụy An hào hứng nói. Thiếu niên tựa hồ quen thuộc với việc nguyên soái đại nhân làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu suốt buổi sáng.

Sở Dư Ôn không nói hai lời, lắp công tắc bay, cánh máy bay hai bên xe bay lập tức từ từ mở ra rồi bay lên trời.

Thụy An vẻ mặt mừng rỡ, kích động nói: "Tôi chưa bao giờ được bay lên trời! Đẹp quá!" Từ trên cao nhìn xuống, vẻ đẹp và sự thịnh vượng của khu Thượng Tam thật hoành tráng.

"Sau này dẫn em đi phi thuyền." Sở Dư Ôn trong mắt tràn đầy ý cười, ngữ khí cưng chiều: "Tôi sẽ dẫn em đi xem dải ngân hà."

Ánh mắt Thụy An lộ vẻ khát khao, gật gật đầu, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Khoảnh khắc cậu quay đầu đi, nụ cười trên mặt nhạt dần, đôi mắt cũng yên lặng.

Phong cảnh đế đô, Yến Vi Lương đã xem qua rất nhiều lần. Cậu đã từng một mình điều khiển cơ giáp bay qua khu Thượng Tam. Ban đầu cậu cũng cảm thấy nơi này rất đẹp, nhưng sau khi nhìn thấy sự hoang tàn của những nơi khác, cậu cảm thấy sự thịnh vượng này là giả dối.

Địa ngục nhân gian dưới thái bình thịnh thế.

Cậu cho rằng mình đã sớm nhìn chán phong cảnh này, hôm nay Sở Dư Ôn lại dẫn cậu đi trải nghiệm, cậu lại cảm thấy có chút gì đó mới mẻ.

Đây là lần đầu tiên hai người ngắm cảnh cùng nhau.

Vẫn là cùng một chỗ với kẻ thù.

Cảm giác này cũng đủ vi diệu.

"Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi." Sau khi đi tham quan gần như toàn bộ khu Thượng Tam, Sở Dư Ôn để chiếc xe tự lái đang bay từ từ hạ cánh rồi thu cánh lại. "Đi dạo cả buổi sáng, có vui không?"

Thụy An cong cong mặt mày: "Tôi rất vui. Chưa từng có ai chơi với tôi lâu như vậy."

"Đói bụng sao? Đi ăn cơm trưa." Sở Dư Ôn rất tùy ý hỏi," Muốn đi đâu ăn cơm trưa?

Nhà hàng Michelin 36 Champs Avenue.

Yến Vi Lương vừa muốn thốt ra nơi thường lui tới trước kia, lại đột nhiên dừng lại.

Sở Dư Ôn cả buổi sáng tận chức tận trách giới thiệu cho cậu rất nhiều thắng cảnh, nhưng không có nói cho cậu biết tên của bất kỳ một con phố hay nhà hàng nào.

Thụy An không nên biết.

Đây lại là một lần thăm dò.

Một buổi sáng này tận tình du ngoạn, chỉ để hạ thấp cảnh giác của cậu sao?

Yến Vi Lương cười nhẹ một tiếng, cùng Sở Dư Ôn làm đối thủ, thật đúng là thời thời khắc khắc đều không thể lơ là.

Thụy An lắc đầu, ngước mắt lên nói: "Tôi không biết ở đâu có đồ ăn ngon... Ngài quyết định đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.