Sương Cửu Kiếm trong tay Thương Huyền phát ra tiếng ngâm khẽ, đầy thân thuộc.
Dung mạo có thể thay đổi, nhưng thần binh nhận chủ thì không.
Rõ ràng hắn chính là Nhạc Thanh Lam.
Chỉ là vì lý do nào đó mà hắn không nhận ra ta mà thôi.
Vậy còn Nhạc Lan thì sao?
Chẳng lẽ Nhạc Lan đã lừa dối ta?
Tâm trí ta rối loạn, nước mắt lăn dài trên má.
Thấy ta như vậy, nụ cười của Thương Huyền dần thu lại:
“Phượng Tam cô nương là khách quý của Thiên giới, nếu có ai làm cô nương uất ức, hãy nói với ta.”
Có quá nhiều điều ta cần phải làm rõ, việc trước mắt là phải tìm cách ở lại bên cạnh Thương Huyền.
Ta bịa chuyện:
“Ta cãi nhau với mẫu thân, bị người đuổi khỏi Đan Huyệt Sơn.”
Thương Huyền khẽ cười:
“Không sao, cô nương cứ ở lại đây vài ngày, đợi mẫu thân nguôi giận rồi hẵng về.”
Chẳng mấy chốc, một nhóm người vội vàng ùa vào, Thiên Đế thở phào nhẹ nhõm:
“Thương Huyền Thần quân xuất quan thuận lợi, mọi người cũng yên tâm rồi.”
Khi thấy dung mạo của ta, ánh mắt của mọi người lập tức trở nên kỳ lạ.
“Ngươi là...”
Ta giải trừ pháp thuật, dung mạo lập tức trở về với hình dáng của phàm nhân Vân Thù.
Đồng tử của Nhạc Lan co rút lại ngay khi hắn thấy khuôn mặt ta.
“A Thù...”
Minh Hoa bị hắn bóp đau, kêu lên một tiếng, cũng quay đầu nhìn về phía ta.
Trong khoảnh khắc, gió núi từ rừng cây thổi tới, xào xạc khắp nơi.
Gió cuốn bay mái tóc ta, để lộ dung mạo thật.
Toàn thân Minh Hoa run rẩy, “Ngươi… ngươi, phàm nhân như ngươi sao có thể xuất hiện ở đây?”
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Minh Hoa đã dốc chút sức tàn, vung một nhát gió yếu ớt về phía ta, miệng hô lớn:
“Thương Huyền Thần quân cẩn thận, kẻ này từng vào Quỷ Vực!”
“Thiên binh nghe lệnh ta, mau bắt lấy kẻ bẩn thỉu này, đuổi khỏi Thiên giới...”
Khi luồng gió ấy chạm vào ta, ta chỉ khẽ vẩy tay, luồng gió ấy đã tan thành khói bụi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Minh Hoa, cơn gió nhẹ giữa núi bỗng chốc ngừng lại, ngay sau đó trời đất nổi cơn cuồng phong, mây đen che kín bầu trời, một trận gió lốc dữ dội giáng thẳng vào thân thể yếu ớt của Minh Hoa.
Nàng bị đánh bay ra ba trượng, đập vào bức tượng ngọc giữa tiệc, khiến bức tượng vỡ tan thành từng mảnh.
Minh Hoa phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Không gian chìm trong im lặng.
Nhạc Lan rút kiếm, chắn trước Minh Hoa, ánh mắt đầy đau khổ nhìn ta:
“A Thù, ngươi học được yêu thuật này từ đâu?”
Minh Hoa nhìn ta đầy oán độc:
“Nàng đã cướp đi tiên tủy của ta! Nàng cướp mất tiên tủy của ta—”
Ta khẽ đưa tay, Minh Hoa như bị ai đó bóp nghẹt cổ, sắc mặt lập tức chuyển xanh tím.
“Láo xược,” ta thản nhiên nói, “Bản quân trộm của ngươi khi nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]