"Vân Thù, ta đang định đến Đan Huyệt Sơn tìm ngươi, không ngờ ngươi đã tới đây rồi."
Hoa Ngọc từ xa chạy tới, "Mấy vạn năm không gặp, ánh mắt ngươi vẫn kém như ngày nào."
Ta khẽ mỉm cười, "Ta suýt nữa quên ngươi rồi."
Hoa Ngọc là trưởng nữ của tộc trưởng Thanh Khâu, sau khi phụ thân nàng qua đời, nàng tiếp nhận chức tộc trưởng Thanh Khâu.
Ta và nàng giao tình không hề cạn.
Hoa Ngọc chỉ vào sợi xích sắt kia, "Ta mới nghe một câu chuyện thú vị, Nhạc Lan Thần quân ruồng bỏ thê tử kết tóc, ép cô nương phàm nhân phải chạy vào Quỷ Vực, rồi lại cưới một Thần nữ khác."
Thái độ của nàng khi kể chuyện này, chẳng khác gì năm xưa khi nàng kể cho ta nghe về Đông Hải Thái tử cưỡng ép tiểu thiếp của chính mình, vẫn đầy hứng khởi.
Chỉ là, chuyện này đối với ta thật chẳng còn gì mới mẻ.
Đi suốt đoạn đường, không ít người cúi chào ta.
Ta che giấu dung mạo của mình.
Người ta không nhìn rõ mặt, cũng không biết khuê danh của ta, nên kính cẩn gọi ta là Vân Tam điện hạ.
Trên đại điện đã tụ tập không ít các Tiên quân.
Từ xa, ta đã thấy bóng dáng của Nhạc Lan.
Hiện tại, bên cạnh hắn là Minh Hoa.
Dù khoác y phục lộng lẫy, khuôn mặt nàng vẫn không che giấu nổi vẻ tàn úa.
Hoa Ngọc huých nhẹ ta, "Nghe nói Minh Hoa vẫn chưa lấy lại được tiên tủy, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi."
Thiên Đế khẽ hắng giọng, hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-nang-ta-khong-ngai-luan-hoi/3651923/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.