Thiên Vĩ đến gần Hạ Lam, bàn tay hữu lực vươn đến cởi sơ mi cho cô, nhưng vài phút sau trên trán anh đã đầy mồ hôi hột. Anh thề, giải mười đề toán còn dễ hơn mở cúc áo, chúng khá nhỏ, cứ trượt ra khỏi ngón tay anh.
Cuối cùng, đôi mắt anh vô cùng đáng thương ngước lên nhìn cô, môi mỏng nhỏ giọng cầu xin: “Lam, cởi giúp anh.”
Hạ Lam giơ tay tự cởi áo cho mình, nhưng rồi một ý nghĩ xấu xa dần lên men, vì thế cô thả lỏng bàn tay xuống giường, vô tâm nói:
“Không được, chính tay anh cởi.”
Thiên Vĩ chịu thua, đành cắn răng lấy hết sức lực cùng sự nhẫn nại ‘chiến đấu’ với từng cúc áo. Mồ hôi trên trán anh càng lúc càng nhiều, vài giọt rơi trên gương mặt cô. Trái ngược với ý chí quyết tâm của anh, kết quả đem lại vẫn không mấy khả quan.
Hạ Lam bỗng có cảm giác hình như cô đã phạm phải một tội ác khó tha.
Cô không nhìn nổi nữa, liền ngồi dậy nhanh tay cởi chiếc áo sơ mi vướng víu ra, vứt xuống giường.
Đôi mắt Thiên Vĩ sáng ngời nhìn cô đầy cảm kích, lập tức mở miệng nói: “Cảm ơn em.”
“…” Cảm ơn cái quái gì?Bà đây vừa mới bắt nạt anh đó.
Hạ Lam nhào đến, cắn nhẹ lên môi anh.
Thiên Vĩ tràn ngập ủy khuất, ngữ điệu mang theo sự lên án: “Em cắn anh.”
“Do anh quá ngốc, phải phạt.”Hạ Lam ngênh ngang hất cằm, hoàn toàn không có một chút sám hối.
Thiên Vĩ không muốn nghĩ nhiều, anh cúi người xuống gặm cắn một bên ngực cô, đồng thời kéo xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-lam/1790387/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.