Chương trước
Chương sau
"Mày!" Quế Quế bị Trần Ý nghẹn thở không nổi.

Hiện tại là giờ tan trường, một đám bọn họ lại đang đứng giữa đường, người qua kẻ lại đông không kể xiết. Thậm chí còn khá nhiều bạn học nhận ra drama giữa bọn họ, vậy nên liền đứng lại, vừa vây xem vừa đoán già đoán non xem là chuyện gì. Không khí càng lúc càng nóng lên.

Giữa bàn dân thiên hạ thế này, ý đồ của Quế Quế coi như bị ngâm nước nóng. Phải biết, nội quy trường Hoài Thức có quy định tối cao, đó là tuyệt đối không được động tay động chân với bạn học. Bằng không ngoài việc bị nêu tên và đọc kiểm điểm trước toàn trường, còn bị đình chỉ học tập ngay lập tức.

Quế Quế tức tới mức muốn cắn nát cả hàm răng. Trái lại Trần Ý còn rất bình tĩnh, đạm nhiên thúc giục: "Muốn nói gì thì nói nhanh lên. Đừng phí thời gian."

Quế Quế nghiến răng. Thầm nghĩ, nếu mày đã không biết điều thế thì cũng đừng trách tao.

"Phí thời gian các gì chứ? Phí thời gian mày đi hẹn hò sao hả?!!" Quế Quế bỗng ầm lên, thu hút vô số người qua đường ngoái lại quan tâm.

Tức thì trong phạm vi ba mét, đám đông đã vây Trần Ý thành cái vòng nhỏ.

Nhìn vẻ mặt đắc ý xen lẫn độc ác của Quế Quế, xem ra không động thủ được liền chọn cách động khẩu rồi. Nói cách khác, là làm ầm lên giữa đông người, lột xuống thể diện của Trần Ý.

Đôi mày của Trần Ý hơi nhíu lại. Hẹn hò, có ý gì?

"Mày còn dám không thừa nhận à?! Bọn tao ai cũng đều có mắt, đều nhìn thấy được con chuột cống nhà mày đang hẹn hò cùng ai rồi! Thật ghê tởm, thế mà hôm trước, kẻ nào còn liên mồm nói rằng mình và Đặng Lan Vân là một đôi. Vậy mà hiện tại liền quay ngoắt đi chơi cùng kẻ khác! Vừa lẳng lơ vừa hạ đẳng thật đấy! Mày có dám thừa nhận không hả?"

Quả nhiên Quế Quế vừa khui chuyện. Thì đàm tiếu xung quanh đã lên men mà không cần thêm chất xúc tác.

"Cái gì vậy? Gì mà ầm ĩ ghê thế?"

"Ôi trời ạ, mày ra muộn lỡ mất kịch hay đó. Coi nè, Quế Quế đang chặn đường Trần Ý đôi co cái chi đấy. Mà hình như là Trần Ý đi hẹn hò với ai đó bị bọn họ bắt quả tang!"

"What?? Cái loại như Trần Ý mà cũng có người hẹn hò á? Đùa nhau chắc? Cái đứa kia não úng nước chắc luôn! Cô ta trừ cái suốt ngày bám đít bú fame Kiều Khả Hân còn được cái mẹ gì nữa đâu!!"

"Thì mới nói, cái vấn đề là Quế Quế nói kìa. Hừ, cô ta vừa mới mấy hôm trước khẳng định là mình và Đặng Lan Vân có qua lại, hiện tại lại đi hẹn hò với người khác! Xời ạ, cái loại bắt cá hai tay này, vừa nhìn liền chướng cả mắt!!"

"Nhân phẩm Trần Ý có vấn đề trước giờ đâu phải ngày một ngày hai. Có gì mà mấy người bất ngờ quá vậy!"

Đám đông xì xào chỉ chỉ trỏ trỏ. Quế Quế càng thêm đắc ý, bắt chéo hai tay trước ngực: "Thế nào?! Mày dám thừa nhận không hả?!"

Trần Ý hơi cụp mi, nụ cười khảy pha lẫn chút trào phúng quen thuộc lại xuất hiện: "Tôi còn tưởng là chuyện gì. Thì ra các người bây giờ đã mở khóa kỹ năng mới, làm chó săn đánh hơi chuyện người khác đấy à."

Quế Quế bị tức đến suýt chút lao lên. Một tên chung đám với cô ta liền tóm tay ngăn cản. Lại hất cằm với Trần Ý, quát: "Bớt xúc phạm người khác đi. Bọn này chỉ muốn cô cho một lời thừa nhận thôi. Có có dám nhận mình đang hẹn hò với một nữ sinh khác không hả? Giỏi thì trả lời đi, đừng đánh trống lãng. Cái loại như cô..."

"Phải. Thì sao nào?" Trần Ý thản nhiên cắt lời, còn rất sảng khoái thừa nhận.

Làm cho tên kia đang chỉ vào mặt nàng mắng mỏ cũng bị nghẹn lời tiếp theo trong họng.

"Trời ạ, cô ta thừa nhận thật kìa!"

"Đùa nhau chắc! Con ả này thế mà còn có đối tượng hẹn hò! Thật kinh khủng, thế thì cái chuyện hẹn hò với Đặng Lan Vân cô ta luôn bô bô cái mồm thì sao?"

Quế Quế lập tức thừa thế xông lên: "Đó, các người đều nghe thấy hết rồi đi!! Con ả này nó thừa nhận là mình đang hẹn hò với người khác rồi. Thế mà lúc trước còn có mặt mũi bôi bẩn thanh danh Đặng Lan Vân, nói Đặng Lan Vân từng là bạn gái của cô ta, còn vu khống Kiều Khả Hân chúng ta là Tuesday! Cô ta đúng là quá thâm độc. Hủy hoại danh dự người khác như vậy, lương tâm cô không đau nhứt à! Đồ khốn!"

Càng nói càng hăng, Quế Quế lao lên mấy bước, thiếu chút gào lên cho cả thế giới đều nghe thấy: "Ối giời ạ, không tin được tạo hóa sẽ đẻ ra cái thứ mặt dày trơ tráo đến thế này đây! Mới tí tuổi đầu đã thủ đoạn độc ác vậy rồi, sau này cô ta còn hại bao nhiêu người nữa hả!!"

Trần Ý thật hết nói nổi. Ngoáy ngoáy lỗ tai mình chờ cho Quế Quế gào rống xong, mới phiền chán nói: "Các người thật sự bị ngu à? Hay là khả năng nghe hiểu có vấn đề? Thế thì không xong rồi, mau đi khám đi. Biết đâu chứng bệnh các người đang mắc, sẽ được ghi danh là loại bệnh đầu tiên xuất hiện trong nền văn mình nhân loại. À, tên gì nhỉ, chắc là 'tiến hóa ngược của loài linh trưởng'?"

"Chính mồm mày đã thừa nhận bây giờ còn muốn lật giọng à?! Á à, hay là biết bản thân hớ mồm nên muốn lấp liếm, tao cho mày biết, không có cửa đâu. Liệu mà đi gặp Khả Hân xin lỗi đàng hoàng tử tế đi! Không phải ai cũng mặt dày như mày đâu!" Quế Quế càng nói càng điên loạn, nước bọt bắn cả ra ngoài.

"Nghe nè, đồ tiến hóa ngược." Trần Ý mệt mỏi day day thái dương, nàng sao lại phải đứng đây đôi co với một đứa có tần số não động vật nhỉ.

"Chuyện hiện tại tôi hẹn hò, với chuyện Khả Hân chia rẽ quan hệ tôi và bạn gái cũ Đặng Lan Vân có mâu thuẫn với nhau à. Hay cô nghĩ, đi đường giẫm phải phân rồi liền phế bỏ luôn đôi chân, không được đi tiếp? Tôi xui xẻo hẹn hò trúng đồ thiêu, liền không được tìm bát cơm nóng khác ăn?

Chuyện tôi tiếp tục hẹn hò với đối tượng khác, liền thành cái cớ để các cô tẩy trắng cho Tuesday sao? Nực cười thật. Một luận điểm thế này mà muốn tôi phản biện, tôi là đang hiểu các người xúc phạm trí thông minh của loài người đấy."

Cả đám Quế Quế bị nói cho cứng cả họng. Tức giận đùng đùng, thế nhưng không thể động tay động chân, lại không biết cãi thế nào. Vậy nên chỉ vặn vẹo gương mặt, dùng ánh mắt giết người muốn chọc Trần Ý thành cái rổ.

Kít!!!

Đúng lúc này, một tiếng thắng xe chối tai làm cho đám đông sợ hãi lùi ra hai bên. Một chiếc xe đạp điện màu đỏ dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà lao vào giữa đám đông. Còn dùng một cú dift chín mươi độ điệu nghệ dừng bên cạnh Trần Ý.

Đám đông: "!!!"

Người cưỡi xe đạp là một nữ sinh áo trắng nhuốm tóc hai màu xanh lá và hồng, cô ta quát lên với Trần Ý: "Lên xe nhanh!!"

Gương mặt Trần Ý liền biến thành một lời khó nói hết.

Bùi Ngọc Huân lại hận muốn xách cổ áo Trần Ý cho rồi. Đè giọng nhắc: "Bà đây chỉ mở đường máu một lần thôi! Mau lên xe! Trốn nhanh!" Dáng vẻ lâm đại địch tới nơi vậy.

Mặt Bùi Ngọc Huân thì trông có vẻ nghiêm trọng đấy, nhưng đáy mắt đầy sự hưng phấn đã bán đứng tâm tình. Trần Ý vừa nhìn liền hiểu con hàng này đang nghĩ cái gì trong đầu. Loại chuyện hành động ì đùng này chẳng phải bộ môn yêu thích của đám A ấu trĩ sao.

Trần Ý nhận mệnh leo lên yên sau xe đạp điện. Tức thì Bùi Ngọc Huân dùng thế như chẻ tre, hung hăng dí xe vào đám đông, ép đám đông phải sợ hãi inh ỏi tách ra, chiếc xe đạp điện đó liền nghênh ngang băng băng rời đi.

Tràng cảnh giải cứu trong vòng mấy giây thế này, cực kỳ giống trong mấy bộ phim hành động ngầu lòi.

Quả nhiên Bùi Ngọc Huân dùng tốc độ tên lửa vừa chạy trốn vừa hét ầm lên: "Hura, thế nào! Vừa rồi tôi là quá là ngầu luôn có đúng không, đúng không?!!"

"Ngầu cái con khỉ. Dí xe vào người khác như vậy, lỡ đâm phải ai, tôi gán cô đền nợ nhé! Tính mạng cô không quan trọng, quan trọng cái xe của tôi mà mẻ chỗ nào, tôi cạo trọc đầu cô!"

"Ủa gì! Chứ không phải ban nãy nhà mi bị bao vây gần chết, bà đây xé đường máu vào giải cứu, thế mà ra đây lại lấy oán báo ơn!"

"Giải cứu cái đầu cô ấy! Tôi cãi sắp thắng tới nơi rồi! Cô bay vào giải vây cho cái đám đó thì có!"

"Hả???"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.