Sau khi Trần Ý được Bùi Ngọc Huân ra đi, nàng không hề biết ở một góc xa xa, trong chiếc xe hơi đắt tiền, cặp mắt oán độc ghim chặt vào nàng.
Tài xế nhà họ Kiều nhìn cô chủ nhỏ ngồi ở ghế sau, bắt đầu cảm thấy không ổn lắm. Chỉ đành mở lời: "Cô chủ, hiện tại về được chưa?"
Bàn tay Kiều Khả Hân bám lên cửa sổ xe đều muốn bấm chặt, đáy mắt nồng đậm sự phẫn hận.
Con khốn, mày hay lắm! Tao không tin mày trốn được mùng một liền sẽ trốn được mười lăm! Tao có cả nghìn cách khiến mày phải khốn khổ bò ra khỏi trường!
Kiều Khả Hân cụp mi, không biết đang suy tính chuyện gì.
Tài xế tưởng rằng Kiều Khả Hân chưa nghe thấy, bèn lặp lại: "Cô chủ, chúng ta về được chưa?"
"Ồn ào!" Kiều Khả Hân quát một tiếng, lại ấn nút cho cửa sổ xe chạy lên. Nhìn tài xế không vui nói: "Ông không thấy mình rất phiền sao? Phải biết tôn trọng người đã cho ông chén cơm chứ!"
Tài xế hiện tại tuổi đã trên năm mươi, bị một con nhóc coi thường như vậy, cũng không thể tỏ thái độ gì. Chỉ có thể cắn răng nói: "Xin lỗi cô chủ, tôi tưởng mình nói nhỏ quá cô không nghe thấy."
"Được rồi, phiền chết, lý do lý trấu. Về nhà đi."
"...Vâng."
...
Sau sự kiện bị chặn ở cổng trường hôm đó, chẳng biết đám người Quế Quế đã đi đồn thổi thế nào, cả trường Hoài Thức liền truyền tai nhau. Nói là Trần ý là loại người không biết xấu hổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-the-cua-toi/3370774/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.