Thế nhưng nhìn Trần Kiện rồi, lòng Trần Ý lại phiền muộn.
Haiz, nên nói sao với Mẫn Uyên đây.
Đến cuối cùng Trần Ý vẫn là lựa chọn nói thật với Mẫn Uyên.
Trần Ý: [Thật ngại quá, tôi vốn có hẹn với em cuối tuần này đi. Nhưng mẹ tôi đột ngột tăng ca, em trai tôi không thể không có người trông chừng.]
Trần Ý bỏ điện thoại xuống, chộp lấy bình nước bên cạnh uống vài ngụm để điều tiết tâm trạng tội lỗi của mình. Ài, hi vọng cô nhóc đó xem tin nhắn xong sẽ không nổi giận đi. Mẫn Uyên lại chỉ mất chưa tới một phút đã hồi đáp, điện thoại nàng đánh một ting thanh thúy.
Mẫn Uyên: [Không sao. Chị có muốn dẫn em ấy theo không? Tôi cũng sẽ mang theo bé Đậu.]
Trần Ý cầm điện thoại đọc tin nhắn mà kinh ngạc.
Mẫn Uyên thế mà chủ động muốn nàng dẫn em trai theo, còn đối phương sẽ mang theo em gái sao. Trước giờ dù nàng không quá thân thiết với bạn bè đồng trang lứa, nhưng ít nhất cũng biết bọn họ đi chơi sẽ không thích mang theo em trai em gái nhà mình. Thứ nhất là phiền, thứ hai là bạn bè chê cười. Là đi chơi hay đi trông em đây.
Thế mà cô nhóc Mẫn Uyên này còn đưa ra đề nghị này.
Tuy nhiên, Trần Ý lại động tâm nha.
Nàng cũng lâu lắm rồi không cùng em trai mình đi đâu đó.
Nàng rụt rè đáp lại.
Trần Ý: [Có thể mang theo bé Kiện nhà tôi sao? Lại nói, em gái em nhỏ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-the-cua-toi/3332257/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.