"Thế là hết rồi." Hạ Khinh Chu cười nhẹ, "Hình ảnh người cha nghiêm khắc sụp đổ rồi." 
Giang Uyển nói: "Ai bảo anh hung dữ với con quá." 
"Không có dữ, nhưng nếu thái độ ôn hòa thì nó sẽ không nghe vào." 
Giang Uyển vẫn nói một câu như cũ: "Còn không phải giống anh à." 
Anh gật đầu, bàn tay Giang Uyển bị anh nắm đưa đến một nơi bí ẩn hơn. 
"Ừ, giống anh." 
Âm thanh trầm thấp hơn. 
Hai tay Giang Uyển đau nhức, anh cũng sắp tới cực hạn. 
Tạm dừng trò chơi mất sức này, bế cô lên giường. 
Năm ngày thương nhớ, qua một đêm đều trút ra hết. 
- ------- 
Khi thức dậy vào buổi sáng hôm sau, dì giúp việc đã làm bữa sáng. 
Hạ Khinh Chu đang mặc quần áo cho Hạ Yến Như, nhưng mái tóc của con bé vẫn còn loạn cào cào. Giang Uyển ngồi xuống, hỏi bé hôm nay muốn chải kiểu tóc gì. 
Bé đưa tay ra hai bên mô tả, giọng nói như thể đang có thứ gì đó trong miệng. Giọng nói không rõ ràng của đứa trẻ mới bắt đầu biết nói còn mang theo mùi sữa. Cực kì dễ thương. 
"Muốn có hai bím tóc, mỗi bên một cái." 
Giang Uyển cười vỗ đầu bé: "Được rồi, để mẹ chải đầu cho con nha." 
Cô lại ngước mắt lên và nhìn xung quanh một lần nữa: "A Thâm đâu?" 
Hạ Yến Như ngoan ngoãn giơ hai tay dưới sự chỉ huy của ba, cuối cùng cũng mặc quần áo xong. Bé được đặt vào một chiếc ghế trẻ em. 
Hạ Khinh Chu bưng cháo đến bên cạnh, thử nhiệt độ, nhưng vẫn còn hơi nóng, cho nên anh không định 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060695/chuong-77-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.