Hạ Khinh Chu cảm thấy mình khá là vô dụng, vừa nghe một câu như vậy đã chân tay loạn xạ.
Không biết phải làm sao, anh càng ôm chặt cô hơn trước. Không quên xác nhận lại một lần nữa: "Em không lừa anh chứ?"
Giang Uyển cười nói: "Hạ Khinh Chu, em yêu anh."
-
Vào đêm giao thừa, điện thoại di động của Hạ Khinh Chu liên tục nhận được cuộc gọi đến, nhưng anh không trả lời bất kỳ cuộc nào.
Giang Uyển nhìn bàn đồ ăn lớn trước mặt, có lẽ là đợi cô nên cứ nguội lại đem hâm nóng lại. Giang Uyển hỏi anh: "Anh đợi lâu chưa?"
Hạ Khinh Chu đưa cho cô một bát canh: "Không lâu. Em ăn thử món canh này, anh nấu đó."
Giang Uyển cầm bát lên uống một ngụm.
Anh hỏi: "Thế nào?"
Cô đặt bát xuống, gật đầu: "Ngon."
Anh cười mãn nguyện rồi lại dọn đồ ăn cho cô: "Ăn nữa đi."
Con trai của dì đang đi bộ đội, không về được trong dịp Tết, chồng lại mất sớm, trong nhà không có ai. Dù có quay về cũng vắng vẻ nên đơn giản ở lại đây đón Tết.
Nhìn thấy hành động thân mật tự nhiên của hai người, dì cũng không phải không hiểu gì.
Có thổn thức, cũng có vui mừng.
Quanh đi quẩn lại, nhiều năm như vậy, ở bên nhau thực sự không dễ dàng.
Giang Uyển ăn nửa bát cơm đã gần no. Bên ngoài có người đốt pháo hoa, cô nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất, khoảng cách xa, cẩn thận nhìn có thể thấy pháo hoa nổ lớn trên bầu trời.
Người này chắc ở gần sông, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060678/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.