Hạ Khinh Chu lập tức tỉnh bơ, nói lần sau sẽ không trêu chọc cô nữa. Trong mắt anh hiện lên một tầng ý cười nhè nhẹ, vui vẻ bị mắng.
Sự thay đổi hiện tại của Giang Uyển, anh rất vui. Có tính cách nhỏ nhen, sẽ mắng người, sẽ trút giận. Cô là một người đang sống. Mà không phải một cơn gió có thể sẽ rời bỏ anh bất cứ lúc nào.
"Mắng anh thêm vài câu nữa."
Cô cười nhạo: "Làm sao lại có người chủ động đòi mắng thế?"
Lông mi Hạ Khinh Chu hơi rũ xuống, cười đắc ý: "Có anh."
Giang Uyển nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Đừng nháo nữa."
Thời gian dường như đang lay động, lay động đến tuổi thơ của họ. Khi đó, anh cũng dùng giọng điệu này để làm cô vui. Giang Uyển vẫn luôn lãnh đạm lạnh lùng, không có biểu cảm gì. Trái tim cô đã đóng lại, thỉnh thoảng được anh mở ra thoáng chốc, nhưng lại nhanh chóng khép lại.
Nhưng bây giờ, một cái gì đó dường như đã thay đổi.
Nếu trước đây cô là một con búp bê rách nát. Bây giờ, cô đã tự chữa lành cho mình. Hoàn hảo đứng trước mặt anh.
"Hạ Khinh Chu."
"Ừ?"
Cô cười hỏi "Còn nhớ cái hồ anh từng đưa em đến không?"
Hôm nay dì nấu canh có hải sâm nên rất ngán. Anh đẩy bát ra: "Đương nhiên là nhớ."
Mỗi lần đón Giang Uyển qua, anh đều đưa cô đến hồ nước đó. Anh còn xuống câu cá cho cô vài lần. Nhưng bây giờ nơi này đã được rào lại, và không ai được phép xuống.
Giang Uyển nói: "Cùng em đi dạo một chút."
Hạ Khinh Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060677/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.