Trông cô thật bình tĩnh, dường như trời sinh đã có lòng từ bi đối với tất cả chúng sinh.
Quá khứ đã qua đi, cô cũng không hận ai cả.
Người hoảng loạn thất thố, chỉ có một mình Hạ Khinh Chu. Vì vậy, anh nắm lấy tay cô, xin lỗi cô và nói rất nhiều câu lộn xộn, không mạch lạc. Ngay cả chủ ngữ và vị ngữ cũng bị thiếu, trong cơn hoảng loạn, thậm chí những gì mình muốn diễn đạt cũng nói không rõ ràng.
Trong khoảng thời gian đó, mặc dù đã quên hết mọi chuyện, nhưng khi nhìn thấy Giang Uyển, anh vẫn luôn có một loại kháng cự và sợ hãi không thể giải thích được. Anh ghét cảm giác đó, vì vậy anh cho rằng mình cũng ghét cô.
"Anh là một tên khốn. Khiến em phải buồn lâu như vậy, là lỗi của anh."
Anh nói: "Giang Uyển, anh không xin em tha thứ, cũng không xin em cho anh cơ hội. Trước tiên em đừng rời đi có được không, ít nhất, thỉnh thoảng để anh được thấy em."
Sao có thể không biết cô đang có dự định gì cơ chứ?
Từ khi còn nhỏ, anh đã biết rằng một ngày nào đó Giang Uyển sẽ rời đi.
Dù là rời xa anh hay rời xa thế giới này.
Dù là loại nào, anh cũng không thể chịu đựng được.
Cảm nhận được đôi tay đang run rẩy của anh, Giang Uyển nhẹ nhàng an ủi cảm xúc của anh: "Hạ Khinh Chu, tôi đã từng nói, tôi chưa bao giờ trách anh. Ngược lại, tôi nên cảm ơn anh."
Cô nói "Cảm ơn anh."
Trái tim anh nặng như chì, cứ thế rơi thẳng xuống, từng sợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060656/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.