Giang Uyển là một người rất nhát gan.
Khi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện cô không dám thử. Vì mỗi lần định mở miệng nói gì đó, bố cô lại dùng giọng điệu chất vấn: "Con có thể sao? Con làm sao có thể học được chứ, đừng nghĩ nữa con không làm được đâu."
Theo thời gian, chút suy nghĩ tích cực ít ỏi của cô đã không còn nữa. Lần sau khi gặp phải vấn đề tương tự, phản ứng đầu tiên của cô là trốn tránh. Cô không thể, làm sao cô có thể làm tốt được, cô không thể làm tốt được.
Vẫn chưa bắt đầu, đã nghĩ đến việc từ bỏ.
Là từ khi nào cô bắt đầu có thêm một chút dũng khí?
Là khi Hạ Khinh Chu đã nói với cô, đừng sợ, có dây buộc chặt, nếu ngã cũng không sao. Cũng là lần đầu tiên khi cô học được cách cưỡi ngựa, Hạ Khinh Chu thả dây cương.
Đêm đen đến nỗi cô không thể nhìn thấy nửa vầng trăng. Giang Uyển ngơ ngác ngồi vào bàn làm việc, rèm cửa mở ra, cô muốn ngắm trăng, nhưng chỉ thấy bầu trời đen kịt.
Tiểu Quai đã ngủ từ lâu, thậm chí nó còn ngủ ngáy.
Hóa ra là mèo cũng biết ngáy, nhưng trước đây cô không nhận ra.
Cảm giác yếu đuối bao trùm khiến cô không thể ngẩng đầu lên, chỉ có thể nằm trên bàn, để mặc cho nước mắt ướt đẫm trang giấy.
Cuối cùng cô cũng hiểu, sự phản kháng của cô quả thực yếu ớt như một con kiến. Vậy mà còn muốn lay động con voi.
__
Cô không thể phản kháng, phản kháng không nổi.
Ngay cả khi cô biết rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060655/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.