Dì giúp việc nghe thấy tiếng động vang lên, liền đi từ tầng trên đi xuống, vừa lúc gặp Hạ Khinh Chu đang ngơ ngác đứng ngoài cửa.
Cô Hạ trước đó đã dặn dò bà, cậu chủ vừa mới hồi phục trí nhớ, tạm thời tinh thần cũng chưa được ổn định. Chỉ lo anh sẽ làm ra hành động tổn thương đến chính bản thân mình, nên căn dặn dì phải để ý nhiều hơn tới anh.
Dì ấy tiến lên, lo lắng hỏi anh: "Có chỗ nào không khỏe sao?"
Anh giữ tay nắm cửa, lắc đầu. Thật lâu sau mới khàn giọng hỏi dì: "Dì ơi, đồ bên trong phòng vẫn còn chứ?"
Giọng điệu vô cùng thận trọng, còn có chút chờ mong.
Dì ấy thở dài: "Trước đây cậu nhắc tôi phải đem mấy món đồ này vứt đi, tôi đã vứt hết rồi."
Trong phút chốc, trái tim của anh hoàn toàn sụp đổ.
Hạ Khinh Chu không biết phải diễn tả cảm giác lúc này của mình như thế nào.
Có hối hận không? Hay là căm ghét, căm hận chính bản thân mình?
Có lẽ đều có, nhưng cũng không thể khẳng định rõ ràng được.
Do chính anh tự làm tự chịu.
"Vậy..." có lẽ nhớ ra điều gì đó, tay anh không ngừng run lên: "Vậy quà sinh nhật trước đây, quà Giang Uyển tặng thì sao?"
Ảo tưởng cuối cùng bị phá vỡ, dì ấy lắc đầu: "Vốn dĩ tôi định giúp cậu giữ nó lại, nhưng bị rượu đổ lên, sau khi khô thì mực cũng đã nhem nhuốc hết cả."
Hạ Khinh Chu hít sâu mấy hơi, cố gắng để tâm trạng bình tĩnh trở lại.
Nhưng đôi mắt anh không thể kìm chế được mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060642/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.