Edit: Shining_Time95 
Tô Ngự nhíu mày, muốn giúp anh giải thích cho Giang Uyển hiểu anh không phải có ý như vậy. 
Nhưng bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ không thể tin vào điều đó. 
Cũng may Giang Uyển cũng không có biểu hiện ra chút gì khổ sở. 
Cô vẫn bình tĩnh mà nói lời tạm biệt với Tô Ngự: "Tôi đi ra ngoài đã lâu, bạn của tôi sẽ lo lắng nếu không thấy tôi về. Mọi người cứ chơi từ từ." 
Cô mở cửa rời đi, Tô Ngự cau mày, kêu Hạ Khinh Chu đi ra ngoài giải thích. 
Hạ Khinh Chu thờ ơ, nhún vai: "Tại sao phải giải thích?" 
"Cô ấy là Giang Uyển mà!" 
Anh cắn một điếu thuốc, không kềm chế được bật cười, thản nhiên hỏi anh: "Cô ấy là ai thì liên quan gì đến tôi?" 
Tô Ngự nhìn vẻ mặt của anh, biết là trong lòng anh thật sự không thèm để ý. 
Được thôi. 
Anh bình tĩnh lại, nếu đương sự không vội, anh có gì mà phải vội. 
Cũng khó mà quản được. 
Nhưng anh vẫn khuyên một câu: "Anh Chu, hãy nghe anh em khuyên một câu, đừng làm gì quá đáng." 
Không phải anh thật sự muốn nói vài lời thay Giang Uyển. Mặc dù anh vẫn luôn cảm thấy Giang Uyển là một cô gái cực kì tốt tính, nhưng anh vẫn đứng về phía Hạ Khinh Chu. 
Anh chỉ sợ đến lúc Hạ Khinh Chu khôi phục ký ức,khi nhớ lại mình đã đối xử với Giang Uyển như vậy, sẽ hối hận, sẽ tự trách. 
Trong những năm anh coi Giang Uyển như mạng sống của mình, Tô Ngự vẫn luôn là người đứng xem. 
Có lẽ vì cuộc sống diễn ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-nha-giau-bi-mat-tri-nho/1060618/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.