Edit: Cẩm.
"Thầy Cố, anh nói xem, tôi làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?" Khương Mịch ngồi đối diện với Cố Ngôn Phong, sắc mặt thoạt nhìn tiều tuỵ: "Tôi biết rõ là ghế hỏng, nhưng vẫn cố tình để thầy Vương động vào nó."
Đừng nhìn lúc cô đối phó thuần thục với Chu Hạo và Lư Duệ Hỉ mà nhầm cô là người tàn nhẫn, kỳ thực từ trước tới nay cô chưa từng trải qua loại chuyện như thế này.
Khương Mịch sinh ra đã là tiểu thư nhà hào môn, ba mẹ đối với cô chỉ thiếu mức sủng lên tận trời, thành tích của cô lại còn rất tốt, thầy cô bạn bè đều yêu thích nên căn bản chưa bao giờ xung đột với ai.
Vậy mà vừa mới xuyên đến đây, vừa mới tiếp nhận ký ức của nguyên chủ thì cô đã phải nghĩ cách làm sao để những tên hỗn đản kia chết không được tử tế rồi.
Nhưng mà cô bản chất cũng không phải lòng dạ độc ác, Chu Hạo là người thiếu đòn thì không nói làm gì, nhưng Vương Hãn Trì chưa từng cư xử quá đáng với cô, lại là thầy giáo của cô nữa.
Từ trước đến nay cô luôn tôn kính nghề giáo, thấy Vương Hãn Trì bị thương như vậy thì không khỏi áy náy.
"Nếu em không nói thì chẳng ai biết em đã biết trước chiếc ghế đó có vấn đề cả." Cố Ngôn Phong không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: "Sao lại muốn nói cho tôi biết?"
Khương Mịch sửng sốt: "Vì sao tôi lại nói cho anh biết?"
Giọng cô lạc cả đi, như cũng bị chính mình doạ sợ.
Nghiêm túc mà nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-lao-dai-lai-giup-toi-lam-bai-tap/61557/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.