Edit: Cẩm.
Khương Mịch đi theo Lư Duệ Hỉ đến phòng giáo vụ.
"Hai người ở bên ngoài đi." Ông ta nói với người vệ sĩ cùng tài xế.
"Không được." Khương Mịch không ngần ngại nói thẳng: "Em sợ thầy lại bắt nạt em."
Lư Duệ Hỉ: "..."
Ông ta làm giám thị nhiều năm như vậy đã gặp qua không ít học sinh cá biệt, nếu là loại xuất thân từ con nhà giàu thì ông ta có thể hiểu, không nói làm gì. Nhưng loại người như Khương Mịch, rõ ràng là con mèo mềm yếu dễ bắt nạt, không hiểu sao bỗng nhiên biến thành con hổ biết giơ nanh vuốt, khiến ông ta không tài nào tiếp thu được.
"Sao em nói chuyện không biết phải trái như thế?" Lư Duệ Hỉ rất không vui, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh như băng của nữ vệ sĩ thì cũng hơi sờ sợ, hỏi: "Thầy giáo sao có thể bắt nạt học sinh được?"
"Vậy thầy sợ cái gì mà lại không cho họ vào?" Khương Mịch cũng không vừa hỏi lại.
Lư Duệ Hỉ mấp máy môi, cuối cùng chỉ chỉ đành vung cánh tay ra hiệu, cho cả ba người tiến vào.
Khương Mịch lúc này mới theo ông vào văn phòng giáo vụ.
Người tài xế không ngại một lần nữa lấy điện thoại ra, trắng trợn quay tiếp video.
Lư Duệ Hỉ tức đến phát nổ: "Quay cái gì mà quay? Khương Mịch, rốt cuộc em đang muốn làm gì?"
"Thầy Lư, là thầy gọi em đến đây mà, câu đó em phải hỏi thầy mới đúng chứ." Cô cười cười nhắc nhở.
Lư Duệ Hỉ đây là lần đầu tiên tức đến mức phải hít sâu hai hơi, cố gắng hoà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-lao-dai-lai-giup-toi-lam-bai-tap/61554/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.