Edit: Cẩm.
Chu Tú Xuân bình thường chơi bài rất hay giở thói gian lận, những người bạn cùng chơi mạt chược với bà ta ít nhiều chắc chắn phải biết.
Trước kia là bởi không có bằng chứng nên họ không thể làm gì, bây giờ chứng cớ đều có cả, đương nhiên đám người đó sẽ không dễ dàng buông tha.
Đã thích đánh bạc hầu như đều là những kẻ chẳng ra gì, phần lớn họ đều không biết xấu hổ như Chu Tú Xuân. Trước đó họ đã nghe phong phanh được con gái bà gả được cho bọn nhà giàu, sau khi tìm bà ta liền không nói hai lời đòi bồi thường. Nhưng Chu Tú Xuân là ai, bản chất bà ta tham lam lại không muốn đưa tiền, vì thế sẽ không tránh khỏi một trận giằng co.
Chính vì biết rõ điều này nên bà ta tức giận đến mức sắp thổ huyết: "Cố Ngôn Phong! Mày không sợ tao sẽ bôi đen mày à? Đường đường là ảnh đế mà dám mua một đứa con gái mười tám tuổi về chơi, việc này mà truyền ra ngoài thì mày có sống được không?"
Cố Ngôn Phong nghe bà ta làm ầm ĩ cũng không nóng giận, chỉ ôn tồn mà hỏi lại: "Chắc bà cũng chưa phát hiện hôm nay Viên Tắc không đi cùng tôi đúng không?"
Chu Tú Xuân nghe vậy sửng sốt: "Mày có ý gì?"
"Cậu ta bị tôi đuổi rồi." Anh nhếch nhẹ khoé miệng: "Bà cảm thấy cậu ta lấy được tiền của tôi rồi sẽ đưa cho bà sao?"
Nghe ra được ý tứ của anh, Chu Tú Xuân hoảng sợ liếm môi: "Mày..."
"Đến cậu ta tôi còn chẳng sợ, lại đi sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-lao-dai-lai-giup-toi-lam-bai-tap/61553/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.