Hoa Nhan chớp chớp mắt, hoang mang tột độ. Rõ là chuyện cỏn con nhưng dây dưa từ nãy giờ vẫn chưa có đáp án.
Cô nhướng mày dựt dựt tay áo của hắn, tỏ thái độ. " Anh chưa trả lời câu hỏi của em. "
Sở Thiên Vũ cười gượng gạo. Án chừng những suy nghĩ hồi nãy khiến lòng hắn có phần bối rối.
Hắn ngắm nhìn gương mặt mĩ miều của cô, con tim bỗng dưng loạn nhịp. Cảm xúc đó đang dần xâm chiếm lòng hắn và chính hắn cũng đang thừa nhận nó. Hắn nghĩ về cô. Thương yêu cô. Nuông chiều cô. Sẵn sàng vì cô mà làm tất cả. Cảm xúc của hắn đôi khi sẽ vì cô mà thay đổi. Nhưng lòng hắn đã không còn coi cô là một người em gái nữa. Hắn thừa nhận đối với cô, hẳn đã rung động rồi.
Hắn niết nhẹ vào bờ má phúng phính của cô, nụ cười quyến rũ càng khiến gương mặt của hắn thêm phần yêu nghiệt, thanh âm như rót mật vào tai chầm chầm "ừm
"một tiếng.
.....•
Ánh mặt trời gắt gao tỏa sáng trên mọi nẻo đường. Nó tự tin rực rỡ tỏa sáng coi vạn vật như đứa trẻ cần hơi ấm mà bao lấy. Tiếng gió rít gào thổi mạnh làm bay những hạt bụi nhỏ, chuyển dời những chiếc lá rơi, cuốn bay những sinh vật nhỏ còn không bằng hạt bụi. Chỉ mới ba giờ chiều nhưng cơn gió thổi đến thật sự rất lạnh. Phải chăng sự lạnh lẽo mà cơn gió mang đến là dấu hiệu của một mùa đông giá rét.
Trên người Hoa Nhan được bao lấy bởi ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/3329657/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.