Kiều Tùng tức giận đến đỏ mắt, tròng mắt hiện ra tia máu, cặp lông mày nhíu lại hiện rõ vẻ hung ác, trong giây lát người run lên, bàn tay cũng siết chặt lại nổi lên gân xanh dường như đang cố kiềm chế không ra tay hành hung.
Mắt thấy người xung quanh bắt đầu ồn ào, vây đến hóng chuyện, Kiều Tùng sợ mất mặt cố gắng kiềm chế lửa giận, hít lấy một hơi để bình tĩnh lại, sau hạ giọng nói.
" Ý Nhi, chuyện này không thể lôi ra đùa dỡn được. Anh biết ban đầu là do anh sai nhưng bao năm nay anh đã cố gắng sửa chữa rồi. "
" Coi như anh xin em. Chuyện của Kiều Khả vẫn là đừng tiết lộ ra ngoài thì hơn. Làm vậy cũng không có lợi gì cho em. Chỉ khiến em và anh mất mặt hơn thôi, công ty còn bị ảnh hưởng nữa, em cũng không muốn vậy đâu, đúng không?"
Kiều Tùng cố gắng hòa hoãn, nhẹ nhàng nói từng lời tựa hồ như dỗ dành Ôn Ý. Bàn tay vừa mới siết chặt đó trong một khoảng khắc đã thả lỏng ra nắm lấy tay Ôn Ý. Lại dùng ánh mắt tám phần khẩn cầu ấy phán đoán tâm trạng của Ôn Ý.
Ôn Ý có chút siêu lòng, đôi mắt chán ghét cũng vơi đi vài phần. Nói cho cùng Ôn Ý cũng không muốn mất mặt, lời nói ra cũng chỉ là đe doạ trong lúc tức giận.
Ôn Ý hiểu một khi tin xấu hổ của Kiều gia được mọi người biết đến thì sẽ xảy ra chuyện gì. Chưa nói đến công ty có thể rớt giá cổ phiếu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-cua-toi-la-phan-dien/2667908/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.