Chương trước
Chương sau
Áo pull trắng cộng thêm áo khoác âu màu đen, quần jean, giày da, bên hông lủng lẳng một sợi dây xích bạc dài đến đầu gối, tóc mái tự nhiên xoã xuống che mắt, đường nét đôi môi toát ra vẻ mê hoặc.

Cửa kính của bar Snow Mania phản chiếu bóng Tiêu Yêu Cảnh.

Anh dựng cổ áo lên, khoé môi mím lại một cách thiếu tự nhiên, nghiêng đầu, cau mày đánh giá mình trong cửa kính, kiểu ăn mặc này khiến anh bị bạn bè cảnh cáo, nếu đi một mình trên đường phố không an ninh, chắc chắn sẽ bị các em ở nơi đó kéo vào một góc nói chuyện, cứ mặc quần áo mình thích mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác hay sao? Đúng là muốn bị ăn đập!

Ôi, anh đâu còn cách nào khác, tưởng anh thích kiểm tra mình trước gương như đàn bà, thấp thỏm lo lắng xem mình mặc như thế có OK không à?

Nguyên nhân chính cũng bởi phụ nữ – loài động vật vừa trọng ngoại hình lại trọng cảm giác.

Anh không muốn viện cớ nữa, hẹn hò được một thời gian rồi mà vẫn chưa được nếm mùi vị đôi môi của bạn gái mình, có ra gì không? Nói ra sợ người ta cười rơi cả răng, họ sẽ nghĩ rằng Tiêu thiếu gia anh không làm gì nổi, mà tình hình thực tế thì bi thảm vô cùng, Tiêu thiếu gia vẫn còn dừng ở mức muốn hôn mà không được, khó khăn vô cùng.

Anh cảm nhận một cách sâu sắc rằng, giai đoạn này không thể duy trì lâu hơn được nữa, nên hôm nay đã tính toán kỹ, trước mặt Kiều Khâm anh sẽ dùng chất đàn ông của mình làm cô nàng Áo Bông kia hồn xiêu phách tán, để cả hai đều nhận ra tình cảm, sau đó anh mới thừa nhận lỗi lầm của mình.

Tuy chắc chắn sẽ bị cô cằn nhằn rất lâu, mắng rất thê thảm, thậm chí còn bị đạp cho một trận, nhưng… anh chấp nhận.

Thở dài, anh tiếp tục quan sát xem hôm nay mình có “ngon” không, có gợi lên ham muốn được hôn của người ta hay không?

“Anh làm gì thế, tự sướng à?”

Vì quá chăm chú nên anh không nhận ra giọng nói phía sau lưng, nghĩ là có cô nàng nào đó muốn làm quen nên khoát tay từ chối: “Tránh ra, tôi có bạn gái rồi, đừng làm phiền”.

Cô nàng sau lưng vẫn không chịu buông tha, không biết xấu hổ đưa tay lên nắn nắn lưng, khiến anh nóng nảy quát lên: “Thiếu gia đây là hàng không bán!”. Tính cách đào hoa ong bướm lúc nào cũng quyến rũ người khác, lúc nãy còn có kẻ ra giá hỏi anh bao nhiêu tiền một đêm, phì! Thôi thì miễn cưỡng xem như đang khen anh trông “ngon”.

“Thế à? Người kia bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một đêm của anh?”

“Năm nghìn… Tại sao tôi phải nói cho cô biết…” Anh ý thức được mình đang ngô nghê trả lời, như thể đang cò kẻ mặc cả với người sau lưng, nên vội vàng im bặt. Một gương mặt quen thuộc áp sát cạnh anh, đôi mắt được vẽ rất đậm đang chớp chớp, cô nở một nụ cười kỳ dị sau khi biết được giá của anh khá cao.

“Năm nghìn tệ? Vậy nếu bạn gái anh không chịu được giá cao như thế, không mua anh về được thì làm thế nào?” Tô Gia Áo toét miệng cười đùa với anh.

Bị một chiếc áo – bông – rách đùa cợt khiến anh khó chịu nheo mắt lại, xung quanh không có ai qua lại, anh kéo phắt cô ra phía trước, đè chặt vào cửa kính, áp lại gần, hừ khẽ: “Vậy em định ra giá bao nhiêu? Anh có thể giảm giá đặc biệt.”

“Hả? Giảm bao nhiêu?”

“Xem thành ý của em.”

“Bày tỏ thành ý thế nào?”

“Ví dụ bớt đi gặp ông thầy kia, bớt chơi bời với đám bạn quỷ quái, bớt cãi nhau với anh, làm nũng nhiều hơn, ở cạnh anh nhiều hơn, còn…” Anh hôn lên môi cô, cặp lông mày cau lại vì lớp son quá dày. Xem ra cô không giống anh, để hôn được người khác mà chuẩn bị rất kỹ, từ dáng vẻ đến biểu cảm, anh đã chờ đợi quá lâu rồi, thế mà cô lại hại anh độc xướng.

Anh ép cô mở miệng, nhưng vẻ mặt “giá đó cao quá, em rất khó hợp tác, từ chối!” của cô khiến anh sa sầm mặt. Anh nhướn mày lên, túm lấy cằm cô, vuốt ve: “Cho dù không mua được cũng nên đặt hàng trước chứ?”.

“Bằng cách nhìn?”

“Hôn!”

“… Có cần thử kỹ như vậy không?”

“Anh bảo cần là cần!”

Cô lè lưỡi, nhưng lưỡi chưa kịp ra khỏi miệng đã rụt ngay vào, bất giác chống cự anh, khiến thần kinh anh đạt đến giới hạn của sự chịu đựng, anh bất lực rên lên một tiếng. “Hàng hoá” không thể kiềm được ham muốn được chọn, được mua, được mang về nhà, chủ động nghiêng người áp sát vào người mua chưa móc ra một xu nào khiến cô được nước mà còn làm bộ.

Đôi môi dán vào nhau, trong tích tắc, anh cố kiềm chế ý nghĩ được hôn sâu hơn, ép mình phải lùi ra một chút, hơi thở nóng bỏng vẫn len lỏi giữa hai người, cô cụp mắt xuống nhìn phần cổ gợi cảm của anh. Anh cố ý! Khiến cô không được thoả mãn rồi lùi ra, bảo anh tỏ ra cao giá cũng được, thích mà còn giả vờ cũng được, anh muốn cô phải can tâm tình nguyện mời gọi mình.

“Nhưng… vòng… vòng tay của em…” Cô đưa tay lên, định giải thích thì bị anh thô lỗ nắm lấy tay cô đặt lên vai mình.

“Lần sau hôn tay, hôm nay an ủi chỗ này đã.” Anh nhắm chắc mục tiêu, chỉ chăm chú nhìn vào môi cô.

Cô như bay bổng trong bầu không khí đó, chỉ cảm thấy miệng cũng không còn mím chặt mà dần dần hé mở, hơi thở anh lọt vào miệng cô, hơi nóng và sự ẩm ướt ấy khiến tim cô ngứa ngáy khó chịu, hoàn toàn quên mất chuyện chiếc vòng.

Nhưng cô ngẩng đầu lên đợi một lúc lâu, cho đến khi không chịu nổi, lý trí hồi phục lại mà vẫn không thấy môi lưỡi anh mời gọi mình.

Tô Gia Áo hoài nghi mở mắt ra, thì chỉ thấy một người đàn ông cười tươi rói đang kéo kéo Tiêu Yêu Cảnh: “Này, Tiêu thiếu gia, phiền cậu cho xin chút lửa”.

Tiêu Yêu Cảnh tái xanh mặt mày, hằm hè nói: “Tôi tưởng cậu không ngốc đến nỗi không nhận ra tôi đã ra dấu.”

“Ý cậu là, lúc nãy cậu khoát tay với tôi là bảo cậu đang bận, hãy cút ra chỗ khác?”

“Biết rồi thì cút mau!”

“Thôi bỏ đi, dù sao cũng chả còn không khí lãng mạn nữa thì đừng miễn cưỡng, cho tôi mượn bật lửa đã.”

“Không mang!” Giọng nói ngùn ngụt lửa như bị tạt vào cả tấn dầu.

“Hả? Không mang? Cậu lừa ai vậy, Tiêu thiếu gia cậu ngày nào cũng phải hút thuốc, còn mắc bệnh sạch sẽ thần kinh chỉ dùng bật lửa của mình, có hôm nào xa nó được đâu. Trừ phi cả ngày cậu không hút thuốc, ha ha!”

“Không mang đấy, được không?”

“Không phải chứ?” Người đó kinh ngạc trợn tròn mắt, rồi lại nhìn sang Tô Gia Áo bị đè giữa cửa kính và Tiêu Yêu Cảnh, bỗng như bừng tỉnh, nhướn mày lên, quan sát tỉ mỉ mấy phút, sau đó cười phá lên: “Phụt… phì… buồn cười quá… Mẹ ơi, chắc không phải cậu muốn hôn cô bé ấy nên mới… ha ha ha ha ha ha!”.

“…”

“Yêu Cảnh, anh ta là ai vậy?” Tô Gia Áo cúi đầu nhìn người đàn ông cười run cả người, gần như khom lưng lăn ra đất, rồi ngẩng lên hỏi. Phát hiện ra không biết anh đang xấu hổ gì mà sắc mặt đỏ bừng bừng, phẫn nộ nhìn người đàn ông đang cười bò ra kia, phát ra một câu nói đầy vẻ căm thù: “Kiều Khâm, người hôm nay anh đưa em đến gặp”.

Kiều Khâm cố nhịn cười, kìm nén tâm trạng rồi đứng lên, không nhìn Tiêu Yêu Cảnh, vì cậu ta đang có vẻ mặt muốn chém anh ngay, lịch sự giơ tay định bắt tay với Tô Gia Áo nhưng lại bị vị thiếu gia kia bực bội gạt phắt đi.

Anh ta cũng không để bụng, tiếp tục lên tiếng vẻ lịch sự: “Chào em, Tô Gia Áo, nghe danh đã lâu, anh là Kiều Khâm”.

“Giả vờ1?”

Cô buột miệng khiến Kiều Khâm nhướn mày, dám đặt biệt danh cho anh, bảo anh “giả vờ”. Quả như bọn Tiểu Phi đã nói, đúng là một cô bé không biết trời cao đất dày, không hiểu quy tắc giao thiệp cùng người khác, tuy dạy dỗ cô nàng là việc của bạn trai cô ta, nhưng báo thù chút ít thì anh vẫn có thể làm được.

“Nói đến giả vờ, phải chăng Tiêu thiếu gia của bọn anh vẫn chưa chơi between the sheet (nhanh chóng lên giường) với em?” Không biết họ đã “giả vờ” đến giai đoạn nào rồi?

“Be… cái gì cơ?” Người nào đó bị tiếng Anh hành hạ dở sống dở chết nên hoàn toàn không biết mình đang bị người ta đùa cợt.

Tiêu Yêu Cảnh đặt tay lên vai bạn gái mình, động tác tuy uể oải nhưng đang lên tiếng cảnh báo ngầm “vợ bạn, không được bắt nạt”.

Đàn ông che chở cho bạn gái không bị bạn bè đùa cợt vốn không xa lạ, nhưng động tác này của Tiêu Yêu Cảnh lại khiến Kiều Khâm cười khì khì, anh ta nhìn Yêu Cảnh với vẻ ý nhị sâu xa, rồi đột ngột nói: “Xem ra hôm nay có trò vui để xem rồi, tôi phải chuẩn bị sẵn trà chiêu đãi Tiêu thiếu gia, có điều sẵn sàng đánh cược thì phải biết nhận thua đấy!”.

Tô Gia Áo cảm thấy người Tiêu Yêu Cảnh hơi cứng lại, nhìn Kiều Khâm ra hiệu cho anh ta đừng nói nhiều.

Kiều Khâm biết ý không nói câu cuối, quay người nhìn cô gái vừa từ nhà vệ sinh bước ra, anh nắm lấy ta cô nàng, cũng không giới thiệu gì mà bỏ lên lầu: “Bọn Tiểu Phi vừa gọi cho tôi bảo đặt phòng chơi suốt đêm, hiếm khi mọi người đều có mặt nên tôi sẽ chơi cùng các cậu vậy.”

Vẻ căm ghét và bài trừ của Tô Gia Áo với một ai đó trước nay luôn bộc lộ hẳn ra ngoài mặt, còn Tiểu Phi vốn không cho rằng mình sai càng tỏ vẻ ghét cô hơn, nên căn phòng bị chia cắt hai miền Sở – Hán. Cô ghét vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác, chờ đợi xem trò vui của Tiểu Phi, cũng không buồn trò chuyện với người khác, ngồi trong một góc và nhấm nháp món nước quả của mình.

Khác hẳn với cô, bạn gái của Kiều Khâm đang tươi cười hớn hở trò chuyện với bọn Tiểu Phi, hình như rất tâm đắc thì phải, cứ liên tục hỏi xem lịch sử yêu đương của bạn trai mình, bọn Tiểu Phi thấy thế liền vòng vo tam quốc nói lảng sang chuyện khác, nhưng vẫn không ngừng khen ngợi cô ta thân thiện dễ gần.

Ý là, Tô Gia Áo là người kỳ quái không dễ gần, là anh em với nhau mà nói, lời bình về cô: “Không đạt chuẩn, rất kém!”.

“Này, Yêu Cảnh, nghe nói di động của cậu mất rồi hả?”

“Sao vậy, thảo nào gọi mãi cho cậu mà không được, cứ tưởng cậu chơi trò tự kỷ chứ!”

“Nhớ bảo tôi biết số mới đấy.”

“Ừ.” Tiêu Yêu Cảnh ậm ừ, quay sang nhìn cô đang ngồi lặng lẽ.

Tô Gia Áo tỏ vẻ thờ ơ, nhìn đi nơi khác, mặc cho họ phớt lờ mình, cho rằng cô là kẻ phá hoại không khí. Họ cứ nói chuyện với Tiêu Yêu Cảnh, chắc muốn cô lập mình, để mình hoàn toàn cô độc, sau đó biết ý mà bỏ đi.

Ôi dào, ai mà thèm!

Ý nghĩ ấm ức đó vừa xuất hiện, cô nghe thấy Tiêu Yêu Cảnh hạ giọng thì thầm: “Điện thoại em đâu?”

“Hử? Anh muốn gọi điện?” Cô nhớ đến việc anh ném di động xuống hồ nước vì minh nên rất hối hận vì ý nghĩ lúc nãy, vội vàng lấy điện thoại ra đưa cho anh.

Anh cầm lấy, bấm số rồi trả lại                      .

“Số mới của anh.”

Số di động của anh, những người bạn kia chưa biết; số mới của anh, cô là người biết đầu tiên.

Cô biết so sánh giữa bạn bè và người yêu là chuyện rất ngớ ngẩn, ấu trĩ. Khi người khác hỏi giữa người yêu và bạn ai quan trọng hơn, cô đã hét lên mà không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là bạn bè quan trọng hơn, người yêu cuối cùng cũng sẽ chia tay, bạn bè thì mãi mãi không đổi!”.

Nhưng giờ phút này, cô vui đến nỗi rất khó so sánh tầm quan trọng giữa bạn bè và người yêu. Cảm giác được xem trọng khiến người ta quên đi suy xét, quên đi đúng sai, quên đi những thứ mình vốn vẫn kiên định.

Cô bắt đầu thấy không nỡ khi anh cứ im lặng vì mình, bị bạn bè đẩy sang một bên, nếu anh đã ứng phó được với bạn bè cô, thì cô có lý do gì khi cứ ngang bướng chê bai bạn bè và cuộc sống của anh. Anh không thể nói bye bye mãi với cuộc sống trước đó của mình, anh không thể thoắt một cái biến thành một Tiêu Yêu Cảnh không có bạn bè, không có quá khứ, sau này sẽ còn gặp mặt nhêìu, nếu cô không chấp nhận bạn anh thì chỉ khiến mình thêm ngượng ngùng và làm khó anh mà thôi.

Không bỏ được những nguyên tắc vớ vẩn và sự tự tôn của mình, có lẽ khi ấy cô thật sự không nên lo chuyện thiên hạ.

Co cố gắng kìm nén sự xót xa, cầm ly rượu trên bàn lên, đến trước mặt Tiểu Phi đang nói chuyện với bạn gái Kiều Khâm, đưa tay ra, cố gắng nói: “Chuyện lần trước là do tôi sai, tôi kính anh một ly, xem như xin lỗi nhé!”

Lời nói đột ngột ấy khiến căn phòng tĩnh lặng hẳn, đến nỗi không khí cũng nặng nề hơn.

Kiều Khâm nhướn mày, thích thú quan sát cô nàng đến cả cách cảm ơn cũng rất thiếu muối này, vẻ cam chịu và bất mãn lồ lộ trong lời nói khiến anh ta thấy dở khóc dở cười, nhưng trong mắt những người yêu nhau thì ai cũng là Tây Thi, chỉ thấy Tiêu thiếu gia rất cảm động, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Tiểu Phi hoàn hồn lại, liếc cô nàng một cái cố ý làm khó: “Cô sai? Sai ở chỗ nào, sao tôi không biết vậy?”.

“… Do tôi không nên lo chuyện thiên hạ.” Cô cắn môi, tay cầm ly rượu nắm rất chặt.

“Nếu cô miễn cưỡng thì thôi đi, tôi cũng chẳng ép cô xin lỗi.” Anh ta quay mặt đi, giây sau đã nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Tiêu Yêu Cảnh, anh hất hàm lên ra hiệu cho anh ta phải biết điều một chút, vì anh thực sự thấy dáng vẻ uất ức của bạn gái mình không phải là chuyện thú vị gì.

Tiểu Phi bị đe doạ vội vàng đổi giọng: “Tóm lại, nể mặt Tiêu Yêu Cảnh, chuyện trước kia bỏ qua vậy, sau này cô…”.

“Bỏ qua thì tốt, ít nói nhảm đi.” Tiêu Yêu Cảnh cắt ngang lời lẽ dạy dỗ thừa thãi của anh ta, nắm lấy ly rượu cô đang cầm, khẽ chạm ly rượu trong tay Tiểu Phi, rồi uống cạn thay cô, sự bảo vệ rõ ràng đó khiến Tiểu Phi ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó Yêu Cảnh dắt cô trở về chỗ ngồi trong góc của họ.

Ngồi xuống rồi, phải mât một lúc anh mới gỡ được ly rượu trong tay cô. Anh không nói gì, ghì chặt gáy cô áp vào người mình thật mạnh. Anh ngồi sâu vào trong salon, bảo vệ cô khỏi những cặp mắt kia, giấu cô vào lòng mình.

Cô ngả đầu lên vai anh, không biết đã bao lâu, khi đã thấy nhẹ nhõm hơn mà anh vẫn không có ý định buông ra, cứ ôm chặt cô tới khi Kiều Khâm đến cạnh, cúi xuống thì thầm với anh mấy câu.

Kiều Khâm đứng lên nghe điện thoại nãy giờ vẫn reo vang, cô loáng thaóng nghe thấy anh ta gọi một cái tên rất quen thuộc – Tiếu Diệp, khi cô vẫn chưa dám chắc chắn thì anh ta đã rảo bước ra khỏi phòng.

Nhưng chỉ mười phút sau, Tô Gia Áo đã xác định được tai mình hoàn toàn không có vấn đề.

Kiều Khâm thực sự quen biết Bạch Tiếu Diệp.

Vì Bạch Tiếu Diệp khoác tay Kiều Khâm tươi cười đẩy cửa phòng bước vào.

Tô Gia Áo nhìn cô gái đang ngồi cạnh Tiểu Phi, đờ cả người.

Rốt cuộc, ai là bạn gái của Kiều Khâm? Chẳng lẽ anh ta đang… chơi trò một chân đạp hai thuyền? Mà một trong hai chiếc thuyền lại là chị em tốt của cô?

1Kiều tình: Theo khẩu ngữ Bắc Kinh là “giả vờ thẹn thùng, khác người”, phát âm gần giống với tên Kiều Khâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.