Tan học, trời đã chạng vạng.
Như thường lệ, cửa văn phòng thầy Quý Thuần Khanh vẫn bị hiệu trưởng Tiêu Yêu Diệp đẩy ra.
Quý Thuần Khanh ngồi một mình trước bàn giấy, nét mặt sa sầm, lạnh lùng liếc nhìn người bất lịch sự vào mà không gõ cửa kia, sau đó tiếp tục làm việc.
Tiêu Yêu Diệp vẻ mặt hí hửng, vì tìm thấy cơ hội gặp riêng anh nên cười gian xảo, không biết nên cảm ơn cậu em nhà mình hay cái cô nàng Tô Gia Áo nghĩa hiệp lại mạnh mẽ kia nữa.
“Cậu lại bị người ta cho leo cây à?”
Tiêu Yêu Diệp biết rõ còn hỏi, Quý Thuần Khanh không thèm đếm xỉa, nghiêng người bước ra ngoài, dường như đến cả vạt áo mình cũng không muốn chạm vào người anh ta.
Tiêu Yêu Diệp cười cười theo thói quen: “Ngày nào cũng về nhà chăm sóc cha mẹ vợ, làm việc nhà, tất cả đều chu toàn, vị hôn thê lại ở ngoài chơi trò ngoại tình, như thế cũng không oán trách gì sao? Cậu có cần mẫu mực thế không?”
Quý Thuần Khanh dừng bước, quay lại, vẻ buồn rầu: “Cậu nghĩ là ai đã hại tôi?”.
Ý đã rõ, nhà họ Tiêu trên không đứng đắn, dưới lại hư hỏng, thê quân của anh rất ngây thơ trong sáng, nếu hư hỏng cũng đều nhờ phúc tên tiểu yêu tinh kia, cậu ta không đi tóm tên yêu tinh lại bại hoại gia phong kia về, bắt dập đầu tạ lỗi trước tổ tông thì thôi, còn mặt dày chạy đến trước mặt anh huênh hoang.
“Thuần Khanh à, ánh mắt cậu bây giờ rất giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hon-phu-bat-dac-di/2508844/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.