Lời đã nói đến đây, Khương Trà liền nói tiếp: “Bởi vì lần này nương thân chữa bệnh cho người trong thôn có công, đại nhân ở trấn của chúng ta đã ban thưởng cho nương thân.”
“Phần thưởng chính là cho chúng con đi học ở thư viện Thanh Sơn sao?” T.ử Tang nói nhanh.
“Đúng vậy.”
“Nương thân sao người không đòi bạc ạ?” T.ử Tang lại hỏi, nương thân thích bạc như vậy, sao lại không đòi bạc chứ, hơn nữa nó cảm thấy nương thân đòi bạc sẽ hời hơn.
Khương Trà khẽ cười, không ngờ tên nhóc thối này lại hiểu nàng đến vậy, nhưng nàng cũng sẽ không nói ra chuyện đại nhân không có bạc, nàng nói: “Đòi bạc sao có thể bằng việc cho các con vào thư viện Thanh Sơn, đợi các con vào thư viện Thanh Sơn, học hành t.ử tế sau này thành danh, còn sợ không kiếm được bạc sao?”
“Nương thân nói hình như có lý, vậy chúng con đi thư viện Thanh Sơn có phải đóng tiền không ạ?”
Vấn đề này hỏi rất hay, Khương Trà khẽ sững sờ, đúng vậy, hôm qua nàng sao lại không thảo luận về vấn đề học phí với đại nhân chứ, đột nhiên cảm thấy mình đã mất một món tiền lớn.
Nhìn T.ử Tang trước mặt, nàng cảm thấy tên nhóc này cũng không phải vô dụng, đầu óc vẫn rất linh hoạt.
Cố T.ử Tang thấy nương thân cứ mãi không nói gì, cộng thêm biểu cảm của nương thân liền biết là phải đóng tiền, đoạn cậu bé bắt đầu lo lắng.
“Học viện Thanh Sơn một năm phải tốn rất nhiều bạc phải không, nhà ta có ba người, vậy phải tốn bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hau-nuong-nay-hoi-dien-roi-ba-bao-yeu-chet-luon/4912459/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.