“Không nói thì thôi, ta cũng lười biết, nhưng nếu chàng giúp ta bồi dưỡng được nhóm người kia, chàng cũng có thể dùng. Ta bỏ tiền bỏ thuốc, chàng bỏ sức, nhìn kiểu gì chàng cũng lời.” Khương Trà nhìn Cố Bắc Yến, nàng tin Cố Bắc Yến sẽ đồng ý.
Cố Bắc Yến bây giờ đúng là có ý định chấp nhận, hắn hiện tại là cô gia quả nhân, phần lớn binh lính mà Yến gia ngày trước nuôi dưỡng đều đã đầu quân cho các tướng quân khác, có vài người có thể dùng được, nhưng hắn không dám dùng.
Người thân tín nhất bên cạnh cha hắn còn có thể đ.â.m một nhát thật đau vào lưng cha hắn, những người khác sao có thể tin tưởng.
Muốn lật lại án cho Yến gia một mình hắn chắc chắn không được, nhất định phải bồi dưỡng một nhóm t.ử sĩ.
Lời của Khương Trà khiến hắn động lòng: “Nàng muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, dưới trướng không có người cảm thấy không an toàn, chàng không thấy vậy sao?” Khương Trà chớp chớp mắt, nàng thật sự cảm thấy dưới trướng không có người thì thiếu an toàn, đoạn nàng lại nói, “Dưới trướng có người làm việc gì cũng tiện hơn, chàng thấy thế nào?”
“Ừm.”
Nàng nói đúng, dưới trướng có người làm việc quả thật thuận tiện.
“Vậy thì quyết định vui vẻ như vậy đi, chàng đi chọn người, cứ chọn những thiếu niên khoảng mười lăm tuổi, mặt mũi phải dễ nhìn, điểm quan trọng nhất là phải là cô nhi.”
Nàng không muốn sau này có một đống chuyện lặt vặt phát sinh.
“Cô nhi thì có thể hiểu, tại sao còn yêu cầu mặt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-hau-nuong-nay-hoi-dien-roi-ba-bao-yeu-chet-luon/4912458/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.