Kiều Tích cảm thấy mình có chút đen tối.
Bởi vì... Minh Ngật trước mặt cô lúc này thoạt nhìn không hiểu câu cô vừa mới nói có ý tứ gì.
Nhìn người trước mặt cười đến mức kỳ kỳ quái quái, Minh Ngật rất là không cao hứng.
Đồ mít ướt nhìn qua hình như không cảm kích chuyện anh vừa nỗ lực làm.
Anh đưa tay nâng mặt cô lên, không khách khí nhéo lấy má cô, "20 cái gì? Em rốt cuộc có mấy anh họ hả?"
Anh họ thật ngu xuẩn mà! Bị đùa giỡn cũng không biết!
Kiều Tích không thèm giải thích, cô vùi mặt vào khuỷa tay anh, cắn môi cười trộm.
Minh Ngật vỗ lên đầu cô một cía, sau đó nói: "Anh hơi mệt, về phòng trước đi."
Vừa nghe thấy phải về phòng, trong nháy mắt Kiều Tích liền đề cao cảnh giác, cô lập tức cựa ra khỏi tay anh, "Bai bai."
Minh Ngật bất mãn kéo cô lại vào lòng mình, "Cùng nhau trở lại."
"Không được! Em có chuyện muốn nói với Tiểu Manh."
Trơ mắt nhìn anh họ lừa gạt Tiểu Manh đơn thuần, Kiều Tích cảm thấy tự trách vô cùng thế nên cô đã quyết định sẽ quay về phòng an ủi dỗ dành Tiểu Manh cho thật tốt.
Hơn nữa, mọi người cũng không phải người ngốc, nếu như cô và anh họ ở cùng một phòng cả đêm thì chẳng phải ai cũng đoán được bọn họ đang làm cái gì sao?!
Chỉ là, thấy đồ mít ướt từ chối, Minh Ngật lại không hề tức giận, anh gật gật đầu nói: "Vừa khéo, anh cũng có chuyện muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-gian-phong/2375405/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.