Edit: Tiểu Vũ
Mặc dù đột nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người khiến Dụ Hâm có vài phầm xấu hổ, nhưng cô lại nhanh chóng lấy hết dũng khí, nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói mặc dù có vài phần run run nhưng vẫn đề cao âm lượng nói-----
"Minh lão sư, mặc dù, mặc dù bình thường anh rất lạnh lùng cũng không hay nói chuyện cùng với mọi người, thoạt nhìn không có kiên nhẫn đối với người khác, nhưng em biết trong lòng anh chắc chắn không như thế... "
Minh Ngật cắt đứt lời cô ta, lạnh như băng mở miệng: "Trong lòng tôi chính là nghĩ như thế."
Dụ Hâm ngẩn người, nhưng rất nhanh lại cười rộ lên: "Minh lão sư, anh đừng nói như vậy, em biết, anh là một người đặc biệt tốt."
Minh Ngật nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng trước mặt mình.
Anh thậm chí hoài nghi một giây sau, trong miệng cô ta sẽ tuôn ra câu "Minh lão sư kính mến".
Đương nhiên, điều anh muốn hơn lúc này chính là, ai cho cô ta cái dũng khí tỏ tình với anh thế?
Dụ Hâm nhìn anh, trên mặt đã đỏ ửng.
Cô ta nhỏ giọng nói: "Lúc em vừa tới đây, lần ra ngoài làm việc đó, em đã không cẩn thận giẫm phải hố tuyết, chính là anh ôm em ra... "
Minh Ngật đứng đó cau mày, giọng nói nghiêm nghị sửa lại lời cô ta: "Đừng có nói linh tinh, tôi là "xách" cô lên."
Vừa nói xong, Minh Ngật vốn muốn quay đầu lại xem phản ứng của Kiều tích, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-gian-phong/2375404/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.