Khi căn nhà của Lục Nguyên bắt đầu bốc khói nghi ngút ra bên ngoài, A Mạn và tên đi cùng mới nhận ra có điều bất thường. Hắn không suy nghĩ nhiều, nhanh chân chạy đến đạp vào cửa chính. Cửa vừa mở ra, liền bị lửa nóng phựt vào người, cháy xém một góc áo nhưng rất may hắn đã dập tắt kịp.
“Nguy rồi! Mau đi báo với Lục phu nhân thiếu gia đã phóng hoả tự thiêu!”
A Mạn lớn tiếng nói với tên kia, đồng thời tri hô cho mọi người thức dậy cùng nhau dập lửa.
“Cháy! Cháy rồi! Mau lấy nước dập lửa đi!”
“Nhanh lên bà con! Cậu Lục và con cậu ta vẫn còn đang ở trong đó.”
Lúc bà Lục cùng Dạ Lan đến nơi, đập vào mắt họ chính là căn nhà của Lục Nguyên đã bị thiêu rụi hơn phân nửa. Cả hai người chết sững tại chỗ, bà Lục phải vịn lấy tay Dạ Lan mới đứng vững.
“Lục... Lục... Nguyên!” - Bà Lục run rẩy gọi tên anh, sau đó kích động hét lớn lên - “Trời ơi! Con tôi! Hãy mau dập lửa nhanh lên!”
Bà ta cả đời thấu đáo nhưng có lúc lại bị chính con trai mình lừa gạt những hai lần. Bà ta có nghĩ sao cũng không thể nghĩ đến Lục Nguyên thà chọn cái chết chứ nhất quyết không chịu quay về Lục gia.
Cuối cùng, bà lại mất đi Lục Nguyên lần nữa. Nhưng tiếc là lần này là âm dương cách biệt, vĩnh viễn cũng không thể gặp lại.
Dù bà ta nghiêm khắc với Lục Nguyên nhưng với lương tâm của một người mẹ, bà cũng chỉ muốn tốt cho anh. Nào ngờ, chính cách bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/970691/chuong-52.html