Lục Nguyên ôm hũ tro cốt của Tô Ảnh Nhược đứng trước dòng suối Thanh Khê tĩnh lặng đã hơn hai tiếng trôi qua, anh vẫn cứ đứng như thế ngắm nhìn làn nước róc rách chảy. Sinh thời Tô Ảnh Nhược rất thích dòng suối này và phong cảnh hữu tình đẹp đẽ nơi đây.
Điểm dừng chân đầu tiên khi họ đến thôn An Nhiên chính là ở con suối này và cũng chính nơi đây sẽ đặt dấu chấm hết kết thúc một chuyện tình đẹp.
Suối Thanh Khê hệt như cái tên của nó, trong lành và thanh khiết. Cũng giống như con người đơn thuần và trong sáng của Tô Ảnh Nhược.
Lục Ngạn đứng bên cạnh không ngừng khóc. Từ lúc mẹ mất, nó liên tục gọi tên cô đến mức giọng khàn đi, đôi mắt sưng húp lên thiếu điều che khuất con ngươi không nhìn thấy lối đi. Lục Nguyên đỏ mắt, anh ngửa mặt lên trời để ngăn đi dòng lệ sắp trào ra.
Hai bố con ngồi trên bờ, rải từng nắm tro cốt xuống lòng suối trong veo. Dòng nước mang theo “con người” của Tô Ảnh Nhược đi đến một nơi khác. Nơi đây vốn chẳng còn gì để lưu luyến.
“Nhược Nhược, mong em yên nghỉ nơi chín suối. Là anh vô dụng không bảo vệ được em. Anh có lỗi với em.”
Lục Nguyên không ngừng tự trách bản thân, tâm can anh dằn vặt đau đớn. Trải qua biết bao khó khăn, sóng gió, hai người mới có thể hạnh phúc bên nhau. Ấy thế mà những người kia lại nhẫn tâm xuống tay với cô. Họ thật tàn nhẫn!
Nơi lạnh nhất không phải là Nam Cực, mà chính là lòng người...
Khi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/970690/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.