Lục Nguyên cùng Lục Ngạn trên đường đi về, anh cảm thấy hôm nay rất lạ, đường vắng vẻ không một bóng người. Bình thường giờ này tuy không đông nhưng cũng không đến mức vắng hoe như này.
“Mọi người đi đâu hết rồi bố?” - Lục Ngạn nắm tay Lục Nguyên vừa đi vừa ngước mặt lên hỏi, chính thằng bé cũng cảm thấy kì lạ.
“Bố cũng không biết.”
Một thanh niên từ xa nhìn thấy Lục Nguyên liền vội vàng chạy đến, bộ dạng trông có vẻ rất gấp.
“Cậu Lục, mau đi theo tôi nhanh lên!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Vợ cậu sắp bị người ta thiếu chết ở đầu đình đấy. Nhanh lên kẻo không kịp!”
Nghe đến đây, Lục Nguyên bế Lục Ngạn lên chạy nhanh ra ngoài đình. Vừa đến nơi, anh nhìn thấy tất cả người trong thôn đều tụ tập ở đây. Cái anh quan tâm nhất đó chính là Tô Ảnh Nhược đang bị trói trên kia, bên dưới những tên tay sai của Lục gia cầm đuốc chuẩn bị châm lửa.
“DỪNG LẠI!”
Lục Nguyên hét lên, cây đuốc trên tay của bọn người kia sắp bén xuống ngay lập tức khựng lại.
“Nguyên! Lục Ngạn!” - Tô Ảnh Nhược mừng rỡ khi nhìn anh và con, nước mắt cô lúc này không kiềm được chảy xuống.
“Lục Nguyên! Cuối cùng con cũng chịu xuất hiện rồi sao?”
Bà Lục nhìn thấy con trai mình vừa thương vừa giận, nhìn thấy anh vẫn khoẻ khoắn như ngày nào, trong lòng bà cũng có chút vui vẻ.
Lục Nguyên trao cho bà Lục cái nhìn đầy căm phẫn, nếu anh không đến kịp, có lẽ vợ anh đã chết dưới sự tàn độc của bà.
“Mẹ ơi!” - Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/970688/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.