Thôn An Nhiên trong nhiều năm qua vẫn luôn yên bình là thế. Nhưng những ngày sắp tới sẽ có một sự kiện lớn nhất từ trước đến giờ, là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất của cả thôn từ đây về sau.
Tô Ảnh Nhược như mọi ngày vẫn ra chợ bán bánh, tầm xế chiều bán xong cô nhanh chóng thu dọn đồ về nhà chuẩn bị cơm nước cho bố con Lục Nguyên.
“Thì ra là ở đây! Tô Ảnh Nhược! Khá khen cho cô trốn khỏi tai mắt của Lục gia lâu như vậy!”
Tô Ảnh Nhược đang khom người dọn dẹp, nghe thấy giọng nói quen thuộc và bộ sườn xám sang trọng trước mặt. Bàn tay cô run run, khi ngẩng đầu lên liền nhìn giật mình thụt lùi ra sau vài bước.
“Lục... Lục phu... nhân, sao bà lại có thể tìm được đến tận đây?”
Lúc này Lê Nhã mới tiến lên một bước, cao giọng nói:
“Là tôi dẫn bà ấy đến đấy! Cô Tô..."
Tô Ảnh Nhược mở to mắt nhìn người phụ nữ lần trước mình gặp, cô không chút nghi ngờ nói chuyện với bà ta, nào ngờ bản đã thân vô tình dính bẫy.
Dạ Lan tiến lên một bước, vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Ảnh Nhược.
Chát!
“Tô Ảnh Nhược! Cô tưởng mình sẽ trốn được cả đời sao? Tôi hỏi cô Lục Nguyên hiện giờ đang ở đâu?”
Dạ Lan chờ đợi bảy năm, tất cả sự căm ghét, uất hận đều dồn vào cái tát này.
Tô Ảnh Nhược ôm má, không tin cô ta trước mặt nhiều người như vậy có thể ra tay tát mình.
Tất cả người dân của thôn thấy có chuyện nên tụ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/970687/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.