“Thả tôi ra! Tôi không muốn theo các người! Tôi chưa muốn chết!”
Điền Tranh cố gắng thoát khỏi tay của những linh hồn kia rồi chạy một mạch đi về phía trước. Cô nhìn thấy một luồng sáng, để tránh bị bắt đi cô nhanh chóng chạy vào nơi có ánh sáng mờ ảo ấy.
Điền Tranh được đưa đến một nơi mà chính mình cũng không rõ, nơi đây đẹp tựa tiên giới cô hay thấy trên phim nhưng không có lấy một bóng người. Điền Tranh cứ đi, vừa đi vừa nhìn xung quanh, cô gọi:
“Có ai không?”
Đáp lại lời Điền Tranh chính là tiếng vọng lại của bản thân.
Ánh sáng đó dẫn lối Điền Tranh đến trước một cái hố đen lớn. Cô hiếu kì nhìn xuống dưới, chỉ là một màn tối đen như mực. Điền Tranh cảm thấy hơi sợ nên lùi lại phía sau, thế nhưng một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau đã đẩy cô rơi xuống đó.
“Áaaa!”
Tiếng la của Điền Tranh vang dội lại thính giác của cô. Điền Tranh không dám mở mắt, tự hỏi bản thân không lẽ mình đang rơi xuống địa ngục hay sao?
Phịch!
Cô rơi xuống một tấm đệm xốp, không hề đau một tí nào. Bên tai Điền Tranh có rất nhiều tiếng hoà lẫn vào nhau, ngày một lớn dần. Cô từ từ hé mắt ra xem. Gì đây? Cô đang ở nơi nào mà đông đúc hệt như thành phố cô đang sống thế này?
Điền Tranh đi dọc trên vỉa hè, vừa đi vừa quan sát. Cô gặp một chị gái đi ngược đường, muốn kéo lại hỏi thăm nhưng tay bắt được chỉ là không khí.
Cô cố gắng thử lại vài lần vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/970677/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.