Chưa đầy mười giây, Dạ Lan đã bị bao vây bởi rất nhiều âm binh mang theo đao kiếm, áo giáp đầy đủ. Cô ta cũng không vừa, phẩy tay một cái liền triệu họp những tên quỷ hung ác từ dưới địa ngục lên.
Bên tà bên chính diễn ra một cuộc chiến nảy lửa. Hứa Vĩ đứng phía trước điều khiển, Lục Nguyên ở phía sau giúp sức.
Có vài người đi đường qua lại, họ nhìn thấy một nam thanh niên đứng giữa lộ chơi kiếm một mình thì nhăn mặt phán một câu:
“Đẹp trai vậy mà bị điên!”
Bởi vì họ không thể nhìn thấy những linh hồn kia.
Nhưng bỗng thằng bé ngồi bên trong ló đầu nhìn ra, thích thú reo lên:
“Wow! Tuyệt quá! Họ chiến đấu như những anh hùng.”
Người đàn ông kia trợn mắt nhìn xuống hàng ghế sau, run giọng hỏi:
“Tiểu... Tiểu Nghi, con... đang... nói gì vậy?”
Chiếc xe chạy ngang qua Hứa Vĩ một đoạn, thế nhưng Tiểu Nghi vẫn ló đầu ngó theo không chậm một nhịp nào. Nó hí hửng đáp:
“Bố không thấy ạ? Con thấy họ lơ lửng trên không, đánh nhau rất dữ dội, giống như phim siêu nhân đánh yêu quái mà con hay xem á.”
Bố Tiểu Nghi nghe xong gai óc liền nổi lên. Trẻ con thường thấy được những thứ mà người lớn không thể thấy. Nói như vậy có nghĩa là, Tiểu Nghi đã nhìn thấy ma.
Người đàn ông đó mặt mày tái mét, quát lên:
“Con mau ngồi lại vào xe cho bố!”
Thằng bé hoảng hồn lập tức thu đầu ngồi lại vào trong. Bố Tiểu Nghi nhấn cửa kính lên, đồng thời lái xe chạy nhanh ra khỏi con đường đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/970676/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.