Lục Nguyên và Tiểu Cầu trở về Quỷ Ngục. Tiểu Cầu liền trở lại thành cậu bé Lục Ngạn lém lỉnh, hôm nay có phần vui vẻ hơn ngày thường rất nhiều.
“Con hài lòng chưa?”
Lục Ngạn nhe răng cười hì hì ôm lấy người anh:
“Dạ, mẹ thật là đẹp! Thật là tốt bụng! Lúc nãy mẹ còn ôm con nữa.”
Vì biết anh hôm nay sẽ đi gặp Điền Tranh nên Lục Ngạn sống chết đòi theo. Lục Nguyên không đành lòng nên đành dẫn theo Lục Ngạn trong bộ dạng của Tiểu Cầu.
“Có thích không?” - Lục Nguyên bế Lục Ngạn lên, khảy nhẹ lên mũi cậu bé, cưng chiều hỏi.
“Dạ có! Khi nào thì mình mới được ở với mẹ vậy bố?”
“Con đợi một thời gian nữa nhé!”
Lục Nguyên thở dài. Từ lúc gặp lại Điền Tranh, không biết đây là lần thứ bao nhiêu thằng bé hỏi anh về vấn đề này nhưng anh vẫn không có câu trả lời chính xác mà chỉ ợm ờ cho qua. Vì ngay cả chính bản thân anh cũng không biết là mình và Điền Tranh có cơ hội ở bên nhau hay không. Lục Nguyên chỉ sợ âm dương cách trở, có duyên không phận.
Dạ Lan đứng một góc nhìn hai người họ vừa đi gặp Điền Tranh về miệng cười không ngớt. Cô ta nắm chặt tay, móng nhọn đâm vào lòng bàn tay nhưng cô ta không có cảm giác đau. So với chút vết thương nhỏ này thì có là gì so với trái tim đang rỉ máu của cô ta.
“Tôi đã cảnh cáo cô nhưng cô vẫn bỏ ngoài tai. Vậy thì đừng trách Dạ Lan này độc ác!”
Mắt thấy Lục Nguyên bước đến, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/237149/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.