Chương trước
Chương sau
Thành phố T.
Biệt thự ở ngoại thành phía Đông.
Trong một căn phòng cực kỳ xa hoa, một đôi trai gái đang mây mưa trên chiếc giường lớn. Cảnh tượng này hệt như trong hiện trường phim người lớn.
Tô Mẫn vừa đến bệnh viện kiểm tra về thì nhìn thấy cảnh hai người trên giường đang mải mê quấn quýt lấy nhau. Cô đứng sững trước cửa phòng, đầu óc trống rỗng hơn mười giây!
Cảm giác nhục nhã ập đến, sự phẫn nộ đè nén trong lồng ngực khiến cô nghẹn đến khó chịu, muốn xả hết ra ngay tức khắc. Cô quay đầu nhìn cốc trà trên bàn, không hề do dự tạt vào đôi trai gái khốn nạn kia!
Một tiếng hét chói tai vang lên, hai người trên giường ngừng động tác!
Tô Ni Ni thò cánh tay nhỏ nhắn mềm mại ra, cuống quýt kéo chăn che giấu cơ thể mình, nhẹ nhàng rúc vào người Hoắc Hiển Vinh như nai con bị hoảng sợ, khiến người ta không kiềm được mà sinh lòng thương xót!
“Đồ khốn nạn, đồ đê tiện!”
Tô Mẫn bước nhanh tới cạnh giường, giáng thẳng một cái tát vào mặt Tô Ni Ni, nhưng còn chưa hạ tay xuống đã bị giữ lại!
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Hiển Vinh, còn chưa kịp phản ứng lại thì trên mặt đã bị một cái tát như trời giáng!
Cái tát này khiến đầu Tô Mẫn choáng váng, tầm mắt cô biến thành màu đen. Cô gắng gượng tựa người vào khung cửa, không để mình ngã xuống!
Cơn đau trên mặt không thấm vào đâu so với nỗi cay đắng trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Tô Ni Ni, trong lòng chợt sáng tỏ. Cái tát này đã đánh cho cô tỉnh táo lại!
Tô Mẫn siết tờ giấy kiểm tra trong tay, cười tự giễu, cô cười cho sự ngu dốt của mình, vậy mà lại cho rằng hắn là người chồng có thể tin cậy!
Chứng kiến chồng mình và em gái vô liêm sỉ quấn lấy nhau trên giường, cô đau buồn tới tận xương tủy, toàn thân rét run!
Nỗi tuyệt vọng chưa từng có ập đến, cô nén nhịn cảm giác buồn nôn, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hiển Vinh, lại thấy hắn lạnh lùng nhìn cô, không ngờ gã đàn ông này lại tệ bạc đến thế!
Cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng, một mình yên tĩnh ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Người trong phòng lại tiếp tục chuyện đang dang dở, khác biệt chính là lần này tiếng kêu rên còn phóng đãng hơn, như thể cố ý khiêu khích Tô Mẫn!
Tô Mẫn gắng sức kiềm chế, nỗ lực nén những giọt nước mắt đang ngoan cố trào ra!
Tới tận đêm khuya, Hoắc Hiển Vinh mới đi ra khỏi phòng!
Anh ngồi đối diện Tô Mẫn, cầm một bản thỏa thuận ly hôn ném xuống trước mặt cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Ký đi.” Giọng anh lạnh lẽo tột cùng, không hề mang chút tình cảm nào mà chỉ như đang ra lệnh!
“Được.” Tô Mẫn mặt không thay đổi, cô cũng chẳng thèm nhìn những điều khoản phía dưới mà cầm bút tao nhã ký tên của mình.
Hoắc Hiển Vinh cau mày nhìn chằm chằm cô, sự bình tĩnh của Tô Mẫn khiến anh ta phát điên. Anh cho rằng cô sẽ làm ầm ĩ, cho rằng cô sẽ cầu xin anh đừng bỏ rơi cô, dù gì cô cũng đã yêu anh sâu đậm như thế! Vậy nhưng từ đầu tới cuối cô không hề hỏi một câu tại sao, thậm chí còn không thèm nhìn anh!
“Từ giờ trở đi, mời cô lập tức dọn khỏi nơi này.” Hoắc Hiển Vinh nhìn ra khung cảnh tối mịt bên ngoài, nhớ đến khi cô gả cho anh. Cô không cha không mẹ, không biết bây giờ anh đuổi cô ra ngoài thì cô còn có thể đi đâu?
Anh hy vọng có thể nhìn thấy chút hoảng loạn và sự lưu luyến trong ánh mắt cô, thế nhưng Tô Mẫn chỉ lạnh nhạt đáp lời rồi đứng dậy đi lên tầng hai!
“Về việc chia tài sản, cô cũng đừng hòng chiếm của tôi được một đồng nào!” Giọng Hoắc Hiển Vinh có chút nóng nảy, anh cảm giác như trái tim mình đã thiếu mất thứ gì đó, khó chịu như ruột gan bị giày xéo.
Tô Mẫn khựng lại, bàn tay đang định đẩy cửa đột nhiên ngừng lại, cô nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt trong sáng ẩn chứa sự dứt khoát và quyết tuyệt: “Anh Hoắc, những món đồ anh mua cho tôi, tôi sẽ trả lại toàn bộ. Nhưng đồ của tôi thì không cần trả, nhờ anh hãy vứt đi giúp tôi!”
Chưa hết, cô chợt nhớ ra gì đó, bèn quay đầu nhìn về phía Hoắc Hiển Vinh, khóe miệng cong lên. Dưới ánh đèn lờ mờ, nụ cười của cô như bông hoa ngọc lan trắng nở trong đêm tối, cô đơn mà thanh cao: “Cảm ơn!”
Hoắc Hiển Vinh ngơ ngác nhìn Tô Mẫn, mãi đến khi bóng dáng cô khuất sau cầu thang.
Từ nay về sau, người phụ nữ này sẽ không còn chút quan hệ nào với anh nữa!
Từ nay về sau, nụ cười của cô sẽ chỉ nở vì người khác.
Từ nay về sau, bọn họ sẽ là hai người dưng xa lạ.
Thế nhưng, đây chẳng phải là mục đích mà anh muốn hay sao?
Hoắc Hiển Vinh hơi nheo mắt, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng. Qua hồi lâu, anh mới hồi tỉnh lại từ trong nụ cười vừa rồi của Tô Mẫn, lẩm bẩm nói: “Được!”
Ba năm sau tại thành phố T.
Trong phòng làm việc được trang trí xa hoa có một người đàn ông đang cầm bản thiết kế, đồng thời một màn hình lớn trước mặt anh đang phát giới thiệu hạng mục.
Đầu ngón tay thon dài của anh gõ lên mặt bàn, dưới hàng mày rậm là một đôi mắt sâu hút đang nhìn chằm chằm màn hình, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Gần đây anh nghe nói có một mảnh đất ở phía Đông đang mời thầu!
Anh tính toán trong lòng, nếu như có thể thuận lợi lấy được mảnh đất này, vậy thì sẽ không còn ai có thể chống chọi lại với địa vị của anh ở thành phố T.
Bỗng trên màn hình có một bóng dáng quen thuộc lướt qua, anh như bị điện giật, lập tức đứng bật dậy.
Cảnh tượng này khiến thư ký Triệu Tuấn đứng bên cạnh sợ hãi, anh ta vội vàng bước lên: “Tổng giám đốc Hoắc, anh có gì sai bảo?”
Hoắc Hiển Vinh ngẩn người, nhìn chằm chằm dáng người gầy gò kia bằng ánh mắt nóng bỏng.
Suy nghĩ của anh bay trở về ba năm trước...
...
Ba năm trước, công ty anh bị người ta hãm hại mà dính vào sự kiện ma túy, liên quan tới rất nhiều nhân viên và số tiền khổng lồ, hễ không cẩn thận là sụp đổ hoàn toàn. Anh buộc phải dốc sức chiến đấu một trận sống chết, anh cho rằng chỉ cần ép cô đi là cô có thể bình an vô sự. Song, chỉ khi cô đi rồi thì anh mới có thể mạnh tay xử lý cục diện còn lại, cho dù cuối cùng công ty thật sự sụp đổ thì anh cũng muốn tự mình gánh chịu!
May mà sau đó công ty đã dần dần đi vào quỹ đạo. Anh vừa trở mình đã đi tìm hiểu tin tức của cô mà chẳng kịp chờ đợi!
Nhưng đã ba năm rồi, ba năm nay không phút giây nào anh không nhớ đến cô. Anh đã phái vô số người đi thăm dò tin tức của cô, đã tìm khắp mọi ngóc ngách trên thế giới, nhưng từ sau đêm đó, cô cứ như biến mất khỏi nhân gian, bặt vô tăm tích!
Ba năm qua, mỗi khi đến nơi nào anh sẽ mở rộng việc làm ăn tới đó. Trong thời gian ấy, dưới sự dẫn dắt của anh, công ty phát triển nhanh chóng vượt bậc, từ một câu ty nhỏ trở thành trùm bất độc sản nổi tiếng thế giới, sau đó anh lại thu mua cả một hệ thống.
Tóm lại, có thể nói là danh tiếng của anh mấy năm nay càng lúc càng vang dội, nhưng vậy thì thế nào?
Ba năm này, anh vẫn không quên được cô! Anh không quên được cô gái có nụ cười tươi như hoa nở kia, càng không quên được ánh mắt dứt khoát quyết tuyệt khi cô rời đi. Mỗi đêm khuya nhớ tới, anh đều khó chịu như quặn thắt ruột gan!
Anh biết, cô nhất định đã hận anh tới tận xương tủy.
Bây giờ, anh một lần nữa quay về thành phố quen thuộc, nơi này có dấu ấn của cô - người mà anh yêu thương nhất.
Hoắc Hiển Vinh không nói gì, đôi mắt đen sâu thẳm đầy u buồn, anh nhếch miệng: “Tô Mẫn, đã lâu không gặp!”
Anh nhất định sẽ không để em rời xa anh lần nữa, nhất định là thế!
“Hắt xì!” Tuy giờ đã vào mùa hạ nhưng không khí sáng sớm vẫn rất mát mẻ, Tô Mẫn bất giác hắt hơi một cái rồi vội vàng bắt tàu điện ngầm đi làm.
Đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông, vừa nghe đã thấy tiếng gào của Khương Mạnh vang lên: “Này, cô mau mang bữa sáng tới cho anh đây đi. Tôi muốn ăn bánh canh của quán Như Ý, cho cô 30 phút để mua, không thì sau này đừng có tới nữa.”
Nói xong anh ta cúp máy luôn, không hề cho người nghe cơ hội từ chối. Tô Mẫn kích động đến mức muốn chửi thề.
Quán Như Ý nằm trên đường Quang Minh, cách công ty khoảng một tiếng đi xe, nhất là bây giờ còn là giờ cao điểm, nửa tiếng còn chưa tới quán chứ đừng nói gì khác.
Hiển nhiên là tên Khương Mạnh này cố ý gây khó dễ cho cô!
Mấy năm trước, cô đi phỏng vấn làm trợ lý của công ty này, không biết vì sao lại lập tức được ông cụ Khương coi trọng. Vì thế cô rất may mắn được chủ tịch chọn làm trợ lý cho Khương Mạnh!
Nhưng tên này lại là một cậu ấm nhà giàu, ngày nào cũng gây chuyện hoặc vướng vào đám phụ nữ suốt ngày bám dính, không thì cũng làm rối tung bảng báo cáo mà cô vừa làm, hại Tô Mẫn phải thức cả đêm để làm lại!
Những ví dụ như vậy nhiều vô số kể!
Nguyên nhân là vì Khương Mạnh vốn mới tới công ty, muốn mượn thân phận của mình ở trong công ty bàn luận lý tưởng nhân sinh với các nhân viên nữ xinh đẹp, thuận tiện nói đến chuyện tư thế yêu thích!
Không ngờ ông cụ Khương lại sai một cô nàng mặt lạnh như băng đến làm trợ lý cho anh!
Anh đã từng ảo tưởng, trợ lý của anh nhất định là cô gái phóng khoáng quyến rũ, tốt nhất là có thể kích thích tình cảm trong văn phòng. Nhưng từ sau lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, anh đã biết, ngày tháng thoải mái của anh đã chấm dứt rồi.
Nhất là mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô gái này thì anh gần như phát điên. Bao nhiêu lần anh muốn xử luôn cô nàng, nhưng cứ nghĩ đến cô là người do ông mình phái đến, anh lại cắn răng nhẫn nhịn!
Vì thế anh cứ nhằm vào cô khắp nơi!
Mấy năm nay, Tô Mẫn đã nhiều lần bị Khương Mạnh hành hạ, đành gặp đâu phá đó, cũng có khi không tránh được, nhưng cô chưa bao giờ cáo trạng với ông cụ Khương, điều này khiến trong lòng Khương Mạnh có chút an ủi!
Thật ra anh cũng biết, lần này bị điều về thành phố T là ông cụ Khương muốn anh rèn luyện, khảo nghiệm xem anh có thích hợp trở thành người nối nghiệp của tập đoàn Khương thị hay không. Thế nên ông cụ mới sắp xếp Tô Mẫn đến để trông chừng anh.
Sự nghi ngờ của ông cụ Khương làm Khương Mạnh rất tức giận, đặc biệt là ông còn phái một cô nàng mặt đơ đến, anh ít nhiều gì cũng trút giận lên Tô Mẫn.
Đôi khi anh cũng thấy mình hơi quá đáng, nhưng không hiểu vì sao anh rất ghét cô!
Khương Mạnh nhìn đồng hồ, đã sớm qua nửa tiếng rồi, anh bắt tréo hai chân, trong lòng đang tính xem lát nữa nên bày trò gì, nhàn rỗi quá cũng buồn chán mà.
Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Mẫn xách bữa sáng đã mua xong đi vào, đầu cô còn toát mồ hôi, xem ra vừa rồi cô đã chạy hết sức đến đây.
Anh ngẩng đầu nhìn Tô Mẫn, lúc nào cô cũng mặc bộ đồ công sở hơi rộng, nhìn cứng nhắc và không vừa người, tóc cũng chỉ buộc đơn giản, không trang sức, trên mặt cũng không trang điểm. Cách ăn mặc của cô hoàn toàn không phù hợp với thẩm mĩ của anh, anh chẳng buồn nhìn!
“Tổng giám đốc Khương, đã mua được bữa sáng rồi!” Tô Mẫn nhẹ nhàng đặt bữa sáng lên bàn làm việc.
Chiếc hộp đóng gói màu xanh nổi bật trong tay Tô Mẫn, như một đóa ngọc lan trắng trôi trong hồ nước.
Những ngón tay thon nhỏ như ngọc của Tô Mẫn khiến Khương Mạnh nhìn đến ngây người. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bàn tay đẹp đến vậy, không hề thua kém bất cứ đôi tay nào. Vì vậy anh vô thức đưa tay chạm vào.
“Anh làm gì thế?” Tô Mẫn giật mình vung tay ra, cốc trà bên cạnh bị đụng đổ, bay thẳng lên quần Khương Mạnh. Anh vô thức run lên, tiếp đó có cảm giác nóng rực.
“Á, chết tiệt!” Khương Mạnh nhịn đau chửi mắng, ngã lăn ra đất, ôm chặt bộ phận nhạy cảm của mìn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.