Lăng Dục Thần lúc nảy bởi vì nghĩ mãi cũng không nghĩ đến được làm thế nào để cho Lăng Hàn Anh kia không đến gần hắn nữa, Lăng Dục Thần hắn lại càng không muốn cô ta suốt ngày mang hắn ra nói cùng một chỗ với Trình Tiểu Cảnh kia, nghĩ được một lúc lại nghĩ đến Tống Dật Nhiên đang sống sờ sờ ở nhà của hắn.
Không nghĩ đến cũng có ngày hắn lại phải đem cuộc hôn nhân này ra để làm bức bình phong ngăn chặn lại mấy cô gái ngoài kia, nếu không phải cha của cô ta là cái gia sản mà hắn muốn thì hắn đã sớm cho cha con bọn họ xuống diêm vương mà sống tiếp rồi.
Tống Dật Nhiên ngồi một chỗ ngơ ngác trên sô pha mà chẳng biết tiếp theo bản thân nên làm cái gì nữa, Lăng Dục Thần là như vậy, hắn muốn thế nào cô liền phải làm theo thế ấy không có cách nào để nói lại.
Hiện tại ngoài việc ngồi thế này để chờ có người khác đến thì cũng không làm gì. Cả nửa ngày Tống Dật Nhiên cứ sống sinh hoạt trong tâm tình không mấy thoải mái, cô cứ có cảm giác là hiện tại chỉ mới là con sóng nhỏ, cơ hồ như bên tai có ai đó vẫn còn đang thì thầm với cô rằng, đừng quá lo lắng, đây chỉ mới là bắt đầu, chỉ mới là những ngày đầu của đợt bão lớn,
Tống Dật Nhiên mỗi lần nghĩ đến đây thì gáy vô thức lại lạnh toát, cô kỳ thực đã rất sợ người lạ, thông thường sẽ rất ít tiếp xúc với người khác, hiện tại là còn một lần lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455970/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.