Ở một nơi khác, Trình Nhất bị thương ở tay ở chân so với Lưu Vệ chỉ có hơn chứ không có kém, nếu lúc đó trực thăng của đội chi viện không đến cứu kịp thời chỉ e rằng cái mạng nhỏ này của hắn phải rơi vào tay của Lăng Dục Thần thì không đáng giá gì, chỉ sợ Trịnh Thị mất đi hắn chỉ như còn lại rắn mất đầu, thì người đau khổ cùng cực chỉ có thể là cha của hắn Lão Trịnh.
Lão Trịnh Lúc này đang đi từ phía bên ngoài nhanh chân bước vào bên trong cái kho xưởng của Trịnh thị. Lão nghe thấy có người nói con trai độc nhất vô nhị bị thương nên đã nhịn không được mà bỏ lại công việc ở tòa chính chạy đến nơi này. Lúc này trước mắt của gã là Trịnh Nhất cả người toàn là mùi máu tanh nồng nặc, lão không nhìn nổi liền lên tiếng.
Lão Trịnh: "Không phải nói là chỉ đi thám thính tình hình trước kế hoạch hành động sao?" Trịnh Lão nheo mắt nhìn Trịnh Nhất trên người toàn là máu, chỗ băng bó rồi thì nhìn còn đỡ, còn chỗ chưa băng qua vẫn còn đang tuông tuông máu chảy không ngừng.
Trịnh Nhất là con trai độc tôn của gã, nói thế nào thì người làm cha như gã cũng có chút cảm thấy đau lòng không thôi.
Lão Trịnh: "Sao lại thành ra thế này?" Lão chỉ tay vào vết thương sâu nhất đang được cắt chỉ khâu ở trên đùi phải của Trịnh Nhất.
Trịnh Nhất: "Cha là do con bất cẩn đụng phải..." Trịnh Nhật nhịn đau không rên la một tiếng nào, chỉ cắn răng chịu đựng, hắn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455951/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.