Âm thanh trực thăng dồn dập bay lượn lờ trên trời, ở bên trong tòa nhà cao lớn nhất trong khu tập huấn, Trình Biên lười biếng ngồi tựa lưng ngả người lên ghế nằm chễm chệ nhắm mắt.
Susan từ bên ngoài đi vào, cô gái người châu á nhưng lại có mái tóc vàng óng ả, trên người bộ tây trang cắt ngắn ngủn, lộ ra đôi chân trắng ngần thon thả. Trên tay của cô còn cầm theo chiếc máy tính bảng quen thuộc, như một vật bất ly thân. Ánh mắt sắc bén lạnh lùng chẳng thua gì cánh đàn ông đang ngồi ở nơi này.
Ánh mắt như vô tình hữu ý liếc qua nơi mà Trình Biên đang lười biếng không muốn làm việc ngồi lì một chỗ nhẹ nhàng mà nhắm mắt kia, thật muốn hắn muôn đời không thể mở mắt được nữa. Bước chân mang giày cao gót của Susan nện xuống nền nhà âm thanh vang lên lạch cạch, tiếng bước chân dồn dập đi đến gần với Trình Biên.
Nhìn thấy Trình Biên không hề có phản ứng liền hừ lạnh một tiếng tiếp theo đó là lấy tay gõ xuống bàn làm việc. Tiếng cốc cốc làm cho đuôi mắt của Trình Biên co giật, hắn mới vừa nhắm mắt chưa lâu, vậy mà lúc này lại bị người khác gọi dậy, vừa khó chịu vừa mệt mỏi, đôi mắt khó khăn lắm mới có thể mở ra.
Hắn nhìn chầm chầm vào Susan đang đứng nghiêm trang liếc nhìn hắn, đôi mắt của cô gái này rất đẹp, đôi mắt màu hổ phách này nếu được gắn ở trên cơ thể của một người khác, hắn dám khẳng định đảm bảo cô gái nào sở hữu nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455947/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.