Tống Dật Nhiên đối với Lăng Dục Thần chỉ nhỏ bé như đồ chơi cao gần giống người thật, hắn chỉ cần một tay cũng có thể xoay chuyển được cô. Lăng Dục Thần cả một ngày đối diện với Tống Dật Nhiên đã đủ để hắn có thể nhìn ra cô trước mắt là không thể nhìn nổi hắn, mỗi lần đối mặt đều là gục mặt xuống đất, nếu không thì là quay mặt đi lơ đãng.
Còn khi bắt buộc ở trên xe phải ngồi gần nhau thì sẽ cố gắng giữ khoảng cách an toàn, hoàn toàn sợ hãi khi ở cạnh Lăng Dục Thần hắn. Suy cho cùng lúc này chỉ cần cô không nhìn thấy hắn thì xem như là không cần phải sợ nữa. Tống Dật Nhiên đột ngột bị xoay lưng lại đối diện với Lăng Dục Thần khiến cho phút chốc không nghĩ ra nên phản kháng thế nào, cô có nên phản kháng hay không.
Lăng Dục Thần: "Cởi áo xuống đi!" Hắn một tay lấy thuốc tay còn lại nắm lấy cổ áo choàng muốn kéo xuống, phần bị thương của Tống Dật Nhiên là ở sau gáy xuống gần lưng, nếu cứ giữ áo thế này thì phải xoa kiểu gì.
Tống Dật Nhiên: "Anh không phải nói!!!" Cô liều mạng giữ lại không để cho Lăng Dục Thần kéo áo xuống, bên trong cô không có mặt cái gì thì làm sao mà có thể dễ dàng kéo xuống.
Lăng Dục Thần: "Em suốt ngày nghĩ cái gì vậy? Không vạch áo làm sao thoa thuốc đây?" Hắn dần dần như thể mất kiên nhẫn với Tống Dật Nhiên, nhưng hắn không muốn để cô càng sợ hắn nhiều hơn, nên cố ý đè thấp giọng xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455945/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.