Có nhiều lúc Tống Dật Nhiên còn nghĩ qua, có thể là chuyện nói lắp này của cô vốn dĩ không phải là một căn bệnh gì, có thể chỉ là do sóng âm của cô cũng có lúc yếu như sóng wifi ở trong cái hẻm nhỏ. Vì vậy lúc này chắc do Lăng Dục Thần đến quá gần thì tự động sẽ mất sóng mà nói lắp.
Lăng Dục Thần: "Tỉnh rồi?" Hắn thấy ánh mắt hoảng loạn của Tống Dật Nhiên lại nhìn đến cánh tay đang ôm eo cô của bản thân mà không khỏi cảm thấy buồn cười.
Xem ra một người như Lăng Dục Thần hắn có lúc làm việc cũng xảy ra sơ suất, việc này có chút hiếm hoi nhưng hiện tại cũng không phải là không có, cảm thấy việc làm của bản thân kỳ thực mà nói có chút đường đột dọa người nên liền thu luôn cánh tay của bản thân lại, ngồi thẳng dậy.
Tống Dật Nhiên: "..." Cô mở to mắt nhìn hành động của Lăng Dục Thần, hắn ta lúc nảy là đang muốn làm gì cô vậy, còn nữa, tỉnh rồi ? Cô đồng ý là Lăng Dục Thần đúng là có chút học rộng hiểu sâu chưa có cái gì là hắn chưa từng biết qua, nhưng có điều cô vẫn không hiểu hắn đã nhìn qua ai ngủ mà mở mắt sao.
Lăng Dục Thần: "Đầu của em không đau sao?" Hắn dừng lại nữa ngày cũng không nghe Tống Dật Nhiên trả lời câu hỏi của mình, liền nghĩ đến có thể cô là vì hành động của hắn lúc nảy dọa cho hoảng sợ nên có chút khó phản ứng kịp cũng nên liền nói thêm vào một câu khác.
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455941/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.