Tình hình hỗn loạn của cuộc chiến âm thầm diễn ra trong máy tính là thế, ấy vậy mà bên cạnh hắn lại có một con cừu nhỏ vẫn còn đang không biết gì mà say giấc. Lăng Dục Thần sau khi đóng lại máy tính kia, ánh mắt ôn nhu lại một lần nữa vô tri vô thức mà xuất hiện khiến người khác không khỏi tò mò, cô gái đơn thuần kia có gì để hắn lưu tâm đến thế.
Ở ghế lái chính có người ngứa ngáy không biết có nên lên tiếng hay không, nhưng sau đó vì bảo vệ chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp kia của Lăng Tổng vĩ đại mà cô đành phải liều mạng lên tiếng.
Mễ Giai Kỳ: "Lăng Tổng, thứ lỗi tôi có chuyện muốn nói!" Cô nhỏ giọng nói với Lăng Dục Thần như thể thì thầm với hắn, nhưng ở cái khoảng cách đối với người thường chỉ xem như một cái ghế, còn đối với Mễ Giai Kỳ cô với hắn tựa như cách cả thái sơn kiểu này chỉ sợ là con người kia không nghe thấy cô nói gì, nhưng vì sự an toàn của bản thân mà Mễ Giai Kỳ đành phải nói nhỏ hết mức có thể.
Lăng dục Thần: "Nói đi, nhỏ giọng thôi." Hắn ánh mắt vẫn không rời khỏi Tống Dật Nhiên, nhưng miệng vẫn còn có thể đáp ứng như cầu tất yếu của người khác.
Hắn không cấm Mễ Giai Kỳ lắm mồm nhiều chuyện, nhưng hắn lại không muốn nhìn thấy Tống Dật Nhiên tỉnh dậy sau đó lại tiếp tục vở diễn cô bé quàng khăn đỏ gặp cụ bà sói kiểu này.
Mễ Giai Kỳ: "Ngài không định đánh thức thiếu phu nhân sao?" Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455940/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.