Trong trí nhớ của Tống Dật Nhiên, ấn tượng của cô về chiếc xe này rất tốt, nơi cô ngồi tối hôm đó trước mặt còn được gặp thêm một cái máy tính bảng nhỏ, vừa gọn gàng vừa tiện lợi, nghĩ đến đây liền cảm giác tâm tình tốt lên không ít.
Tống Dật Nhiên không nghĩ ngợi gì nữa liền đua tay mở cửa xe ra, nhưng lúc này cảnh tượng trước mắt cô có chút làm cho tâm tình đang một bước đi lên của cô hoàn toàn tụt dốc phong phanh.
Bên trong xe lúc này có chút khan khác, không phải chỉ có cô cùng Mễ Giai Kỳ mà còn có một Lăng Dục Thần không biết là đã ngồi đợi ở nơi này từ khi nào, trên người của Lăng Dục Thần lúc này thoạt nhìn có thể đoán được hắn ta có thể đã đi đâu đó trước rồi.
Lúc sáng trên người tây trang cả bộ vừa phẳng phiu vừa lịch lãm tao nhã bao nhiêu, thì lúc này trong hắn kỳ quái phóng đãng bấy nhiêu, trên người quần bò ôm sát chân, áo sơ mi màu đồng ở bên trên còn cởi bỏ hai cúc ngực, khuôn ngực rắn chắc lộ ra bên trong lớp áo sơ mi kia không khỏi thu hút ánh mắt của người khác.
Tống Dật Nhiên: "Anh!" Giọng nói của Tống Dật Nhiên vì ban nảy khóc có chút nhiều nên đã khàn bớt đi, không còn trong veo như trước đó nữa, không khó để người khác nhận ra là cô đã vừa mới trải qua chuyện gì đó.
Cô như không tin vào mắt mình muốn xác nhận lại một lần, ánh mắt của Tống Dật Nhiên không biết vô tình hay hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455938/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.