Khiêm Dạ Hiên xuống hầm lấy xe, trở về nhà. Lúc anh vừa tắt máy đã bắt gặp Châu Uyển Đồng cầm bình giữ nhiệt đựng canh gà mình vừa hầm đi tới. Cô thấy anh thì mừng rỡ, vội chạy lại hỏi:
"Dạ Hiên, sao anh về sớm vậy? Em đang định đến công ty đưa canh cho anh đây."
Cô vừa nói vừa giơ bình giữ nhiệt màu bạc trước mặt anh, lắc qua lắc lại. Khiêm Dạ Hiên mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, bảo:
"Sau này gọi anh về là được rồi, không cần phải đi xa như thế!"
"Có xa gì đâu, anh bận rộn như thế mà còn phải quay về thế này, thật tốn thời gian quá!"
Khiêm Dạ Hiên đưa tay cầm bình giữ nhiệt, tay còn lại nắm lấy tay cô, dẫn vào nhà. Anh thản nhiên nói:
"Nếu em đến rồi, văn phòng sẽ lưu lại mùi hương của em. Đến lúc đó, anh sẽ không làm được gì nữa mất."
Châu Uyển Đồng bật cười, khẽ đánh nhẹ vào tay anh. Người đàn ông này thật biết cách khiến người khác xấu hổ. Cô ở bên cạnh anh suốt, mặt mày lúc nào cũng đỏ bừng như phát sốt vậy.
Hai người ngồi ở phòng khách, quấn quýt không rời. Châu Uyển Đồng vặn nắp bình, rót cho anh một chén canh nóng. Canh này là tự tay cô hầm, rất bổ dưỡng lại cực kì thơm. Anh cầm lấy, thổi vài hơi cho bớt nóng rồi húp hết cả chén to.
"Anh uống từ từ thôi, nóng lắm đấy."
Khiêm Dạ Hiên đặt cái chén không xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012331/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.