Chương trước
Chương sau
Châu Uyển Đồng khựng lại vài giây, định đóng cửa nhưng đã bị Trịnh Hâm Đình chặn lại, đẩy mạnh ra. Cô ta lách người đi vào, kéo cặp kính đen che nửa mặt xuống, vòng tay trước ngực tỏ vẻ kiêu ngạo, chế giễu nói:


"Uyển Đồng, sao em lên chức bà chủ rồi mà vẫn còn cốt cách của người giúp việc vậy? Làm người phụ nữ của anh Dạ Hiên, chỉ cần chỉ tay năm ngón là được rồi, sao phải tự mình đi chợ thế? Hay là mới có 

vài hôm đã bị thất sủng rồi?"


Cô ta giở giọng điệu chua ngoa nói với cô, đôi mắt sắc bén không ngừng lườm liếc, xét nét từ trên xuống dưới. Châu Uyển Đồng nhìn ra vẻ mặt đanh đá bị che giấu nhiều năm dưới lớp vỏ nhu mì kia, cảm thấy thật ghê tởm. Vậy mà trước đây cô còn cho rằng ả ta là con nhà gia giáo, hiền lành tử tế mà đồng cảm xót thương. Nhưng bây giờ, có lẽ hình tượng kia hoàn toàn vùi trong tàn tro rồi. 


Châu Uyển Đồng hít một hơi, sau đó mỉm cười nói với Trịnh Hâm Đình, bộ dạng vô cùng tự tin:


"Trịnh tiểu thư, tôi không biết hôm nay cô đến đây là có ý gì, đừng vòng vo nữa, nói thẳng luôn đi."


Trịnh Hâm Đình trợn mắt, quát lớn:


"Này, mày đừng nghĩ có anh Dạ Hiên ở sau chống lưng thì có thể nói chuyện với tao như thế nhé. Loại nghèo hèn như mày thì có tắm nước hoa cũng không hết thối đâu."


Châu Uyển Đồng cảm thấy thời gian đã nhẫn nhịn cô ả quá quắc kia đủ lâu rồi, không muốn đứng im chịu trận nữa, bèn đanh mặt lại, nhíu mày hỏi:


"Cô Trịnh, tôi vẫn đang giữ thái độ tôn trọng với cô, cô la lối gì ở đây? Hơn nữa, cô đang xúc phạm tôi đấy. Tôi còn chưa kiện cô vì hành vi cố ý giết người hôm trước, nếu cô muốn, chúng ta cùng lên đồn cảnh sát giải quyết."


Trịnh Hâm Đình bật cười, hệt như đang thấy điều gì thú vị lắm vậy. Cô ta ôm bụng, vừa cười vừa nói với cô:


"Cười chết tao rồi! Cái gì mà đồn cảnh sát? Hả? Mày nghĩ mày có thể tống tao vào đó sao?"


"Tại sao không?"


Giọng đàn ông trầm ấm vang lên phía sau lưng Trịnh Hâm Đình. Cô ta quay người lại nhìn, cười khẩy:


"Tưởng là ai cơ đấy? Cũng là phận người làm cả thôi."


Kính Phong từ ngoài cổng đi vào, mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Cậu ta bước đến cạnh Châu Uyển Đồng, đưa mắt nhìn sang phía đối diện, nói:


"Trịnh tiểu thư, đây là nhà của cậu chủ và cô Châu đây, cô tự tiện xông vào như thế này là bất hợp pháp, riêng tội danh này cũng có thể khiến cô vào đồn ngồi uống trà rồi đấy."


Trịnh Hâm Đình không mấy sợ hãi trước những lời nói mang ý tứ cảnh cáo này, mắt khẽ lướt nhìn vóc dáng cao lớn của Kính Phong khi đứng cạnh Châu Uyển Đồng, bật cười thốt lên tiếng:


"Này, hai người trông hợp đôi lắm đấy. Một gã thô kệch, một người lẳng lơ, thật xứng đôi vừa lứa."


Nói rồi, cô ả cười phá lên, trông rất kịch. Châu Uyển Đồng không chịu nổi nữa, hai tay nắm chặt lại với nhau, trong phút chốc liền giơ cao, tát mạnh vào gương mặt khả ái kia. Trịnh Hâm Đình vì bất ngờ mà không đỡ kịp, lập tức ngã xuống nền, đầu óc choáng váng. Cái kính đen hàng hiệu ả mới sắm hôm trước bị văng ra xa, trầy trụa hết cả mặt kính. 


Đến khi cô ta định thần lại mới trừng mắt lên, hét với cô:


"Con đ\* này, sao mày dám tát tao?"


Cô ta đứng bật dậy, giơ tay định tát lại Châu Uyển Đồng. Cô nhanh chóng né đi, lại tiện tay tát thêm một cái nữa. Trịnh Hâm Đình lùi người về phía sau, hai má đỏ ửng, dường như còn lờ mờ thấy cả năm dấu tay. 


Kính Phong đứng bên cạnh cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, khóe môi khẽ cong lên. Trước đây cậu ta không thích Châu Uyển Đồng, bởi lẽ Kính Phong nghĩ cô là gián điệp được cài vào. Nhưng từ khi tận mắt chứng kiến cảnh cô không do dự mà lấy thân đỡ đạn cho Khiêm Dạ Hiên, định kiến của Kính Phong dành cho cô đã hoàn toàn bị phá vỡ. Một cô gái nhỏ nhắn nhưng mang trong mình trái tim đầy dũng cảm. Có vậy mới xứng với lão đại của bang Hắc Bá được chứ. 


Trịnh Hâm Đình lại hậm hực nhìn cô, định xông lên lần nữa liền bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của Kính Phong. Cô ta nhìn rõ rằng thế trận hoàn toàn không có lợi cho mình, cố nén giận, nhặt túi xách và mắt kính rơi dưới đất lên, chỉ thẳng vào cô mà nói:


"Thì ra mày cũng có mặt này. Hôm nay mày tát tao hai cái, tao sẽ trả lại gấp mười lần. Đợi đó đi!"


Trịnh Hâm Đình xoay người rời đi, trên môi lại nở một nụ cười nham hiểm. 


Châu Uyển Đồng đợi đến lúc cô ta khuất dạng mới thả lỏng người, thở hắt ra. Cô từ trước đến giờ không dám gây sự với ai, đặc biệt là người giàu và có thế lực như Trịnh Hâm Đình, cho nên khi nãy, quả thực là có chút sợ hãi. Cô quay sang nói với Kính Phong:


"Cảm ơn anh!"


Kính Phong thắc mắc hỏi lại:


"Sao lại cảm ơn tôi? Tôi đã động chân động tay gì đâu?"


Cô cười, đáp:


"Biết có người chống lưng không phải sẽ dũng cảm hơn sao?"


Cậu ta không nói thêm gì, chỉ cười đáp lại. 


Chốc sau, dì Liêu từ trong nhà chạy ra, có vẻ như dì chưa biết chuyện gì nên bộ dạng rất thoải mái. Thấy Kính Phong dì mới ngạc nhiên hỏi:


"Sao giờ này cậu lại ở đây, không phải là phải ở công ty với cậu chủ à?"


"Cháu về lấy hồ sơ cho giám đốc."


Dì Liêu nghe thì cũng à, ừ cho qua, sau đó cầm lấy giỏ xách, đi lên phía trước. 


"Đi thôi Uyển Đồng, đã trễ rồi đấy."


Châu Uyển Đồng liền dạ một tiếng, sau đó vội vã chạy tới. Đột nhiên, cô bị vấp ngã, cả người vô tình đổ rạp về hướng Kính Phong. Cậu ta nhanh chóng đỡ lấy, nhăn mày hỏi:


"Cô không sao chứ?"


"À, tôi không sao. Cảm ơn anh!"


Nói rồi, cô nhanh chóng rời khỏi người cậu ta, chỉnh trang lại quần áo, tóc tai, cô liền đi theo sau dì Liêu. 


Kính Phong không nghĩ nhiều, vào nhà lấy hồ sơ cho Khiêm Dạ Hiên. 






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.