Châu Uyển Đồng khựng lại vài giây, định đóng cửa nhưng đã bị Trịnh Hâm Đình chặn lại, đẩy mạnh ra. Cô ta lách người đi vào, kéo cặp kính đen che nửa mặt xuống, vòng tay trước ngực tỏ vẻ kiêu ngạo, chế giễu nói:
"Uyển Đồng, sao em lên chức bà chủ rồi mà vẫn còn cốt cách của người giúp việc vậy? Làm người phụ nữ của anh Dạ Hiên, chỉ cần chỉ tay năm ngón là được rồi, sao phải tự mình đi chợ thế? Hay là mới có
vài hôm đã bị thất sủng rồi?"
Cô ta giở giọng điệu chua ngoa nói với cô, đôi mắt sắc bén không ngừng lườm liếc, xét nét từ trên xuống dưới. Châu Uyển Đồng nhìn ra vẻ mặt đanh đá bị che giấu nhiều năm dưới lớp vỏ nhu mì kia, cảm thấy thật ghê tởm. Vậy mà trước đây cô còn cho rằng ả ta là con nhà gia giáo, hiền lành tử tế mà đồng cảm xót thương. Nhưng bây giờ, có lẽ hình tượng kia hoàn toàn vùi trong tàn tro rồi.
Châu Uyển Đồng hít một hơi, sau đó mỉm cười nói với Trịnh Hâm Đình, bộ dạng vô cùng tự tin:
"Trịnh tiểu thư, tôi không biết hôm nay cô đến đây là có ý gì, đừng vòng vo nữa, nói thẳng luôn đi."
Trịnh Hâm Đình trợn mắt, quát lớn:
"Này, mày đừng nghĩ có anh Dạ Hiên ở sau chống lưng thì có thể nói chuyện với tao như thế nhé. Loại nghèo hèn như mày thì có tắm nước hoa cũng không hết thối đâu."
Châu Uyển Đồng cảm thấy thời gian đã nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012327/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.