Khiêm Dạ Hiên thường không về nhà vào buổi trưa, nhưng hôm nay lại khác. Tuy ngoài mặt không thể hiện cảm xúc gì nhưng trong thâm tâm, anh thực sự lo lắng cho cô, muốn cô hiện hữu ngay trong tầm mắt mình. Kính Phong vừa rời đi để sắp xếp công việc được giao nên anh tự mình lái xe về nhà.
Lúc anh xuống xe liền bắt gặp ngay Trịnh Hâm Đình đang đứng trước cửa vẫy tay chào, vội vã chạy lại chỗ anh, vui mừng lên tiếng:
"Đúng là đợi được anh rồi này. Chúng ta vào ăn cơm thôi!"
Khiêm Dạ Hiên thấy cô ta lấn tới thì nhanh chân né sang một bên, tay đưa lên nới lỏng cà vạt, thái độ chán ghét. Trịnh Hâm Đình vờ như không biết gì, vô sỉ khoác tay anh nói:
"Đi thôi, bác trai chờ lâu rồi đấy!"
Anh đang định gạt tay ả ta ra thì đột nhiên khựng lại, đáy mắt chạm đến hình ảnh nhỏ bé trước mặt. Châu Uyển Đồng muốn đi cho cún con đi lạc hôm trước ăn, trùng hợp bắt gặp cảnh này. Chiếc bánh mì ăn dở bị cô bóp chặt, hai tay run rẩy, mắt dán chặt vào nơi tiếp xúc của anh và cô ta. Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, đôi mắt không nhìn rõ cảm xúc. Trịnh Hâm Đình phát hiện ra ánh mắt kia, bèn cố tình ép sát người vào anh hơn chút nữa, trơ trẽn nói:
"A, Uyển Đồng, em đi đâu đấy? Vào nhà ăn cơm chung cho vui."
Cô như sực tỉnh, gượng cười mà đáp lại:
"Tôi sẽ ăn sau ạ."
Nói rồi, cô hơi khom người mà đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012296/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.