Hai người dạo quanh cô nhi viện một vòng. Châu Uyển Đồng vừa bước vừa thong thả ngắm nhìn khu vườn nhỏ do mình chăm sóc lúc trước, cười thật tươi. Cô dừng lại trước chậu xương rồng, quỳ xuống chạm vào nó. Khiêm Dạ Hiên nhíu mày nhìn cô.
“Cậu chủ, anh có thích xương rồng không?”
Cô quay người nhìn anh, mỉm cười hỏi.
Anh đứng nhìn chậu xương rồng hồi lâu, trầm ngâm suy nghĩ rồi nói, giọng điệu lơ đễnh:
“Xương rồng có gai, không phải nó muốn thế, đều là do tạo hóa buộc nó phải có gai, buộc nó phải tự bảo vệ chính mình.”
Châu Uyển Đồng cười khổ, nghẹn ngào nói:
“Anh và tôi, hình như có chút giống nhau. Tôi không muốn có gai...”
“Đừng đâm gai vào người đối tốt với mình là được. Cô không cần sợ gai trên người mình, nó rất xinh đẹp mà.”
Châu Uyển Đồng đứng dậy nhìn anh, hàng lông mi rung rung bị ánh nắng phản chiếu thành một mảng tối trước mắt. Đôi mắt ấy thật đẹp, thật thơ mộng, khiến anh càng ngắm càng muốn đắm chìm.
“Anh cũng vậy nhé!”
Hóa ra, tìm được người đồng điệu với mình không khó như anh vẫn nghĩ. Hay là vì...hai người thật sự có duyên với nhau? Anh không biết, chỉ biết rằng giữa thế giới này, vẫn còn có người khiến lòng anh yên bình.
Hai người ra chào hỏi mọi người rồi lại tiếp tục lên đường. Lần này, anh càng chạy càng cách xa trung tâm thành phố, nhằm hướng Tây mà thẳng tiến. Đến khi xe dừng lại, cô mới biết đây là một khu mộ nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012281/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.