Khiêm Dạ Hiên tiễn Tiêu An ra cổng, sau đó mới quay vào trong, trùng hợp gặp cô đang cho chú cún đi lạc hôm trước ăn. Anh đứng lại, nghiêng đầu nhìn cô. Châu Uyển Đồng đang cười rất tươi, hai má còn hồng hồng, trông vô cùng đáng yêu. Anh đột nhiên cụp mắt xuống, khóe môi vô thức cong lên, nụ cười không hề gượng ép. Khiêm Dạ Hiên đang cười...vì cô.
Anh tiến lại gần, dừng ngay trước mặt cô. Châu Uyển Đồng phát hiện trong tầm mắt có một chiếc bóng đổ dài bèn ngửa đầu lên nhìn. Đôi chân dài thẳng tắp, thắt lưng màu bạc sáng loáng, chiếc áo sơ mi với cúc áo tinh xảo, lên thêm chút nữa...yết hầu thật quyến rũ, cuối cùng đôi mắt to tròn của cô dừng lại trên gương mặt sắc sảo của anh. Cô vội vàng bế chú cún vào lòng, đứng bật dậy, bộ dạng lúng túng nói:
“Cậu chủ, tôi...tôi sẽ đem nó ra ngoài ngay, xin lỗi anh.”
Châu Uyển Đồng cứ nghĩ anh không thích động vật cho nên có chút sợ, hai tay siết chặt. Khiêm Dạ Hiên nhíu mày nhìn cô, phun ra vài chữ:
“Sợ tôi vậy sao?”
Cô bặm môi, lắc đầu thật mạnh, ngập ngừng đáp lại:
“Tôi...chỉ là...”
Anh nhìn chú cún đang vùi đầu vào lòng cô, lưỡi còn liếm lung tung, sắc mặt không được tốt lắm.
“Cô thích?”
Cô ngước mắt nhìn anh, hệt như một đứa trẻ đang năn nỉ được nhận nuôi chú chó này vậy. Đáy mắt anh đột nhiên lóe lên tia sáng, không khí lạnh tỏa ra xung quanh cũng bị ánh mắt vừa rồi của cô làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012254/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.