Khiêm Dạ Hiên làm việc một lúc rồi nghỉ trưa, sau đó quay về nhà sắp xếp hành lí. Những việc này đương nhiên có thể nhờ Kính Phong làm giúp, nhưng anh lại không thích thế, bèn tự mình sửa soạn. Lúc anh vừa về đã bắt gặp Châu Uyển Đồng đang lau dọn bàn trà, cô vừa đứng thẳng người dậy đã nhìn thấy anh, trên môi liền nở một nụ cười thật tươi, ngại ngùng chào hỏi:
“Cậu chủ, anh về nhà ăn trưa sao? Tôi lập tức đi chuẩn bị cho anh.”
Nói rồi, cô định xoay người bước đi. Khiêm Dạ Hiên ngơ ngẩn nhìn nụ cười của cô, đến khi nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn kia mới sực tỉnh, cất giọng trầm khàn, không nghe ra cảm xúc:
“Không cần.”
Anh lập tức bước lên lầu, đóng sầm cửa lại. Châu Uyển Đồng mím môi, thở dài một tiếng, sau đó vào phòng bếp cùng dì Liêu. Chỉ vài phút sau, anh đã trở xuống, trên tay cầm theo một chiếc vali nhỏ, Khiêm Dạ Hiên bình thường là người vô cùng tối giản, cho nên khi đi công tác anh không mang theo nhiều đồ. Dù sao thì vật dụng cá nhân ở khách sạn cũng có sẵn, chỉ cần mang theo vài bộ đồ ngủ và âu phục là được. Châu Uyển Đồng nghe tiếng bước chân, lập tức chạy ra. Bắt gặp anh cầm hành lí thì không kiềm được mà hỏi nhỏ:
“Cậu chủ, anh đi...công tác sao?”
Anh liếc nhìn cô, ừ nhẹ trong cuống họng.
“Anh đi cẩn thận!”
Nghe lời dặn dò này của cô, anh không hề dừng lại chút nào, bước chân vẫn đều đều tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012226/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.